CHƯƠNG 650: LẤY THÂN BÁO ĐÁP
Khi thấy một bên của gương mặt kia, Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại, chỉ sợ có chút động tĩnh lớn sẽ khiến tất cả mọi thứ trước mắt biến thành một giấc mộng.
Nhưng đồng thời trong lúc đó toàn thân Tống Vĩnh Kỳ đều sôi trào máu, một năm rưỡi, hơn 580 ngày đêm, điều duy nhất có thể chống đỡ để y sống sót chính là ngày hôm nay, y có thể gặp lại nàng.
Tất cả, giống như mệnh trung chú định.
Giống như trước đây không lâu, y đang đọc thư Chung Phục Viễn gửi tới, trong khoảnh khắc thất thần nhìn thấy một con ngựa đang phi nước đại chạy đến, thấy có người vì che chở cho nha hoàn mà ngay cả tính mạng của mình cũng không quan tâm, trong khoảnh khắc đó, nữ tử che chở cho nha đầu của mình trùng hợp với bóng dáng của Ôn Yến, vậy nên y mới không chút do dự ra tay.
Chỉ là sau khi ra tay, đáy lòng y lại càng thêm thất lạc, vì người đó không phải Ôn Yến của y.
Vậy nên đến nhìn nữ tử kia một chút y cũng chẳng muốn nhìn, lại không ngờ suýt chút nữa đã bỏ lỡ…
Trong khi Tống Vĩnh Kỳ đang ngây người, công chúa Ôn Tư đã mang theo Huyên Nhi xoay người đi đến cửa hàng đồ chơi mà trước đó muốn mua.
Tống Vĩnh Kỳ sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng lại, chậm rãi đi đến cửa hàng mà công chúa Ôn Tư đi vào, y không nói gì, chỉ nhìn Ôn Tư đang kiên nhẫn chọn đồ chơi, lúc cầm được một chiếc mặt nạ hổ, còn đem mặt nạ đeo lên mặt hù họa Huyên Nhi.
Tống Vĩnh Kỳ chỉ quan sát, y cảm thấy trái tim mình đã mềm nhũn thành cục bông, y muốn mở miệng nói chuyện, cũng không thể khống chế nổi việc muốn đuổi theo, nhưng y lại sợ, sợ mình đuổi theo sẽ phá hỏng cảnh tượng ấm áp trước mặt.
“Tiểu thư, hai kẻ đáng ghét đó lại đuổi theo tới, thật sự là chán ghét, ở đâu cũng có bọn họ!” Khi đang vui đùa ầm ĩ cùng Công chúa Ôn Tư, Huyên Nhi thấy sự tồn tại của Tống Vĩnh Kỳ và Lộ công công ở bên cạnh thì nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng lại, thậm chí ánh mắt nhìn về phía bọn họ còn lườm một cái, giống như đang cảnh cáo.
“Ông chủ, gói kỹ mấy món đồ chơi này lại, chúng tôi mua!” Vì hai người xa lạ đuổi theo bọn họ nên công chúa Ôn Tư cũng không còn tâm trạng tiếp tục chọn đồ chơi, nàng vội vàng trả tiền, mang theo Huyên Nhi rời đi, rất muốn trốn tránh.
Tống Vĩnh Kỳ vẫn không nói chuyện như cũ, chỉ là mang vẻ mặt bĩnh tĩnh theo sau lưng công chúa Ôn Tư, không có ai biết, giờ phút này đáy lòng y đã sớm sôi trào, y đã dùng hết sức bình sinh để kiềm chế mới không khiến mình tiến lên ôm công chúa Ôn Tư vào lòng.
Đó là nữ nhân của y, bọn họ xa cách hơn năm trăm ngày, nỗi nhớ của y đã sớm thành bệnh nguy kịch, hiện tại chỉ có nàng mới là liều thuốc hay để cứu mạng mình.
Thế nhưng y không dám, sợ tất cả chỉ là mộng cảnh, càng sợ sẽ khiến nàng bị hù dọa.
Không có ai biết, vị quân vương nhất ngôn cửu định trên triều đình lúc này lại đang nơm nớp lo sợ giống như một đứa trẻ, có thể đi theo phía sau Ôn Yến đã là dũng khí lớn nhất của y.
“Các ngươi xong chưa? Hai ngàn lượng bạc không đủ, ta có thể cho các ngươi thêm, nhưng xin các ngươi đừng đi theo chúng ta!” Công chúa Ôn Tư và Huyên Nhi đều cảm thấy sự tồn tại của người ở phía sau lưng, mặc dù là ban ngày nhưng hai cô nương lại có hai đại nam nhân đi theo phái sau, điều này khiến trong lòng bọn họ đều cảm thấy sợ hãi, cảm nhận được tay Huyên Nhi đang run rẩy, rốt cuộc Công chúa Ôn Tư không nhịn được phải quay đầu, nghĩa chính ngôn từ hướng Tống Vĩnh Kỳ nói.
“Ta không có ác ý, ta…” Tống Vĩnh Kỳ không ngờ sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Yến dưới tình huống đột ngột như vậy, đúng vậy, đó là khuôn mặt của Ôn Yến mà y luôn tâm niệm.
“Nếu như ngài không có ác ý, làm phiền ngài tránh xa chúng ta một chút, nếu các người chỉ cảm thấy hai ngàn lượng thù lao là ít thì ta sẽ cho thêm hai ngàn lượng nữa!” Công chúa Ôn Tư vừa nói chuyện vừa lấy ra thêm hai ngàn lượng bạc từ trong tay áo đưa đến trước mặt Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ không ngờ gặp lại một lần nữa, xa cách hơn năm trăm ngày đêm, mối quan hệ giữa bọn họ lại như vậy.
“Ôn…” Tống Vĩnh Kỳ do dự mở miệng, thế nhưng sau khi mở miệng, y lại giật mình phát hiện ra rằng, hóa ra ngay cả việc xưng hô như thế nào với nữ nhân trước mặt mình cũng không biết.
“Ta không cần tiền, xin ngươi hãy cất đi.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng từ chối, y đưa tay muốn nắm chặt tay Ôn Yến, nhưng lại sợ nàng bị hù dọa, vì y rất chắc chắn rằng hiện tại nữ nhân giống như đúc với Ôn Yến này không quen biết mình.
Người phụ nữ mà y tâm niệm gần hai năm, người phụ nữ y khắc cốt ghi tâm, vậy mà không biết y.
Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy đây thật sự là một sự thật đau lòng.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, y lại cảm thấy đây là trời xanh đã nhân từ với mình…
Không có trí nhớ lúc trước, nàng có thể quên hết những tổn thương và đau khổ kia, y có thể cho nàng hạnh phúc hoàn chỉnh.
Nhưng Ôn Yến như vậy, mình phải tiếp cận thế nào mới tốt? Bây giờ trong đáy mắt của nàng đối với y đều là sự e ngại.
“Ân cứu mạng, không thể báo đáp, tiền bạc đều là vật ngoài thân, chỉ là để biểu đạt lời cám ơn thôi.” Thấy thái độ kiên quyết của Tống Vĩnh Kỳ, Công chúa Ôn Tư không thể không nói.
“Cứu nàng là vinh hạnh của ta.” Tống Vĩnh Kỳ nhìn dung nhan quen thuộc trước mắt, trong lòng có mấy phần hoảng hốt, nhiều hơn đó chính là sự căng thẳng, y không biết phải làm sao nói chuyển để cô gái trước mặt có thể hài lòng, y rất muốn lấy lòng nữ nhân trước mặt, nhưng lại không biết mình phải làm thế nào…
Y nhìn về phía Lộ công công đang ở bên cạnh, trong mắt tất cả đều là cứu trợ.
Không có ai có thể hiểu tâm trạng của mình giờ phút này bằng Lộ công công, y hi vọng Lộ công công, người từ trước đến nay luôn thông minh có thể cho mình một chủ ý tốt.
Y vừa rồi chỉ nhìn chằm chằm thư của Chung Phục Viễn, nhưng lại không biết quẫn cảnh bây giờ đều là do Lộ công công được coi là thông minh cơ trí ban tặng.
“Vậy đa tạ ân cứu mạng của ngài, có thể làm phiền ngài đừng đi theo chúng ta không? Chúng ta còn có việc, hai người đại nam nhân các người đi theo phía sau không tốt.” Huyên Nhi thấy dáng vẻ ngu ngơ của Tống Vĩnh Kỳ, liền nhận định Tống Vĩnh Kỳ dễ khi dễ, nói ra những lời này khiến Tống Vĩnh Kỳ không có lựa chọn nào khác.
“Ta…” Tống Vĩnh Kỳ biết mình nên từ chối, nhưng y thật vất vả mới tìm được người, sao y có thể cứ buông tay như vậy, nếu như không tìm được nữa thì mình phải làm sao? Y đã để người của Tử Húc quốc đi tìm người trên bức họa, nhưng đến nay vẫn không có câu trả lời chắc chắn, y…
“Cô nương, chủ tử nhà ta cứu được tính mạng của ngài, các người nói ra những lời như vậy thật sự khiến trái tim người ta lạnh lẽo, người ta thường nói ân cứu mạng dũng tuyền tương báo, chủ tử nhà chúng ta không bao giờ thiếu vàng bạc gì đó, chỉ không biết cô nương có thể lấy thân báo đáp hay không, chủ tử nhà chúng ta đã nhớ cô nương từ rất lâu, chúng ta…” Không giống với những lời nói hùng hồn vừa rồi, giờ phút này Lộ công công nói chuyện rất thấp kém, thậm chí mang theo sự thỉnh cầu.
Ông ta biết mình nói những lời như vậy trong trường hợp này là không thích hợp, nhưng nếu mình không cố gắng thử một lần, chờ đến khi chủ tử tỉnh táo lại, biết những lời nói ngu xuẩn mà mình đã nói với Ôn Yến môn chủ và tỳ nữ của nàng trước đó, vậy ông ta…”
Vậy nên bây giờ ông ta chỉ hi vọng Ôn Yến môn chủ có thể hiểu được mình làm nô tài không dễ, có thể cho Hoàng Thượng một cơ hội, chỉ cần nàng đồng ý, vậy ông ta có thể lấy công chuộc tội.
Chỉ là tội lỗi của ông ta vẫn chưa được phá bỏ thì Huyên Nhi, người đứng ở bên cạnh công chúa Ôn Tư đã vô cùng nổi nóng, nàng ta không quan tâm vọt tới trước mặt Lộ công công và cho ông ta một cái tát.
“Chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như các ngươi, hiện tại ta nghi ngờ xe ngựa kia chính là của các ngươi, nếu không tại sao đến ngay cả người trên xe ngựa cũng không có, lúc vừa bị lại được các ngươi cứu, các ngươi làm mọi chuyện chính là muốn tiểu thư nhà chúng ta lấy thân báo đáp sao? Cũng không cầm gương soi xem mình là cái đức hạnh gì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, hừ.” Huyên Nhi đánh Lộ công công xong vẫn còn tức giận không thể kiềm chế được, cao giọng hét lớn với Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ vốn nên thẹn quá hóa giận lại chỉ dịu dàng cười nhìn Huyên Nhi, sau đó nhìn về phía Ôn Yến, y thật cao hứng vì Ôn Yến của hắn có nha đầu Huyên Nhi trung thành tuyệt đối như vậy ở bên cạnh…