CHƯƠNG 657: TỐNG VĨNH KỲ RA TAY
Thiên Sơn bế Niệm Y ra khỏi phủ Thái tử, Niệm Y giãy giụa đòi xuống tự đi, Thiên Sơn cúi người thả cậu bé xuống, đôi chân ngắn của cậu bé lập tức bước về phía Tống Vĩnh Kỳ, cậu bé vô cùng đắc ý kêu “mẹ, mẹ” với Tống Vĩnh Kỳ.
“Thằng bé gặp được nàng rồi?” Lời của Tống Vĩnh Kỳ mang theo sự thăm dò, sự mong chờ, ánh mắt hào hứng khiến Thiên Sơn không khỏi đau lòng.
“Gặp được rồi, môn chủ rất thích tiểu chủ tử, sau này ta sẽ mang theo tiểu chủ tử đến phủ Thái tử ở, người đồng ý cho ta làm thị nữ bên cạnh người rồi.” Thiên Sơn cố gắng khống chế tâm trạng kích động của mình, khẽ nói.
“Tốt, tốt, tốt.” Tống Vĩnh Kỳ liên tục nói ba chữ “tốt”, sau đó cười nhìn Niệm Y, y cúi người bế cậu bé lên, khẽ nói: “Thằng nhóc thối, phụ hoàng ghen tị với con chết mất thôi.”
“Sức khỏe của nàng, vẫn ổn chứ?” Y vẫn còn run rẩy hỏi, cho dù lính gác cổng đã nói công chúa không sao, nhưng so với lính gác cổng, hắn càng tin tưởng Thiên Sơn, người của mình hơn.
“Vẫn ổn, người cứ yên tâm đi.” Lúc Thiên Sơn nói chuyện, vùng mũi cảm thấy rất chua xót.
“Vậy nàng ổn chứ?” Giọng y vẫn run rẩy, tuy y hiểu rõ, khoảng thời gian Thiên Sơn đi vào này có lẽ không thể phát hiện ra được vấn đề gì, nhưng Thiên Sơn là người duy nhất tiếp xúc với Ôn Yến, y chỉ có thể…
“Vẫn ổn, chỉ là…” Thiên Sơn do dự một lúc lâu, mới nói tiếp: “Hình như người rất mệt.”
Chỉ là cảm giác, nàng ta cảm giác như hoàn cảnh nhàn nhã trong hoa viên hôm nay mang đến sự mệt mỏi cho công chúa Ôn Tử, đó là cảm giác mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, nàng ta nhìn mà cảm thấy cơ thể yếu đuối của nàng có thể đổ ngã bất cứ lúc nào.
Nghe thấy lời Thiên Sơn nói, Tống Vĩnh Kỳ chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, có điều y lập tức hiểu ra nguyên nhân mệt mỏi của Ôn Yến, bây giờ phủ Thái tử có thể nói là trong ngoài đều khó khăn, Tam hoàng tử lại rất có dã tâm…
“Yên tâm, những chuyện này nếu như ta đã biết rồi, ta sẽ để ý tới.” Tống Vĩnh Kỳ trịnh trọng đảm bảo, tuy y là Hoàng thượng của Đại Lương, nhưng Tử Húc Quốc là nước bại trận, can thiệp vào nội bộ Tử Húc Quốc đối với y mà nói không phải là chuyện khó, huống chi hai năm trước chuyện của công chúa Ôn An là do Tam hoàng tử gây ra, mối thù này, đến tận bây giờ y vẫn chưa trả lại.
“Tiểu Lộ Tử, ngươi đi điều tra xem bức quốc thư này là ai mang đến tay ngươi, người nói Ôn Yến bệnh nặng, cần nghỉ dưỡng một tháng là Hoàng thượng hay Tam hoàng tử của Tử Húc.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong liền bế Niệm Y quay người rời đi, nếu như việc gặp Ôn Yến đã trở thành mục đích không thể nào đạt được, vậy y sẽ lùi lại một bước, đi tìm những kẻ gây phiền phức cho Ôn Yến, diệt trừ những kẻ gây chướng mắt đó trước, Ôn Yến có thể sẽ có thời gian và sức lực để đối phó với y.”
“Chuyện lần này nhất định không được đánh rắn động cỏ, điều tra được kết quả lập tức nói với ta.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ dặn dò, thật ra không cần dặn dò thì Lộ công công cũng hiểu rõ, những năm nay chỉ cần là liên quan đến môn chủ Ôn Yến thì đều là chuyện quan trọng nhất.
Tống Vĩnh Kỳ vừa trở về tiểu viện ở không lâu, Lộ công công đã mang kết quả điều tra đến, là người mà bọn họ đã sớm nghĩ đến, Tam hoàng tử Hứa Tư Tuyền.
Đồng thời còn có ba tin tức, vài ngày trước người Hứa Tư Tuyền phái đi ám sát tiểu Thái tôn Hứa Kế Thành đã bị công chúa Ôn Tư tiêu diệt toàn bộ, sự cố ngựa ngày hôm qua là do Hứa Tư Tuyền trả thù, ý đồ đoạt tính mạng của công chúa Ôn Tư. Còn có một chuyện nữa chính là Tam hoàng tử đã sử thuật dịch dung với hơn hai mươi nữ tử dựa theo dung mạo của công chúa Ôn Tư, hơn hai mươi nữ tử này đều được nuôi dưỡng trong hậu viện của Tam hoàng tử.
“Chủ tử, tên Hứa Tư Tuyền này điên rồi sao? Muốn tạo ra hơn hai mươi môn chủ Ôn Yến, hắn thật sự coi người là kẻ ngốc sao, không phân biệt nổi thật giả?” Lộ công công nói xong không kìm được mà hỏi, chữ viết tay của hơn hai mươi nữ nhân giống y hệt nhau như vậy, quả thực đáng kinh ngạc.
“Nếu như ta chưa từng gặp công chúa Ôn Tư, vậy nữ nhân mà hắn đưa tới có phải vật hay thế hay không cũng chẳng sao, hắn cho rằng ta cần tìm một thế thân, một thế thân giống hệt với Ôn Yến.” Tống Vĩnh Kỳ nhàn nhạt nói, lời nói lại toàn sự chế giễu.
Nếu như thứ y cần chỉ là một thế thân, vậy y không cần vất vả bao nhiêu năm như vậy, y yêu Ôn Yến, không chỉ yêu vẻ bề ngoài của cô, mà còn yêu linh hồn thú vị của cô.
“Vậy Tam hoàng tử ngu xuẩn thật đó, trước kia làm một Trần Vũ Trúc giả thì không nói, lại còn muốn tạo ra một môn chủ Ôn Yến giả, hắn làm vậy đến nghiện rồi sao?” Lộ công công bất mãn, lúc nói chuyện còn tỏ vẻ khinh thường, hắn không biết sự thâm tình của Hoàng thượng đối với môn chủ Ôn Yến, nên tưởng rằng một gương mặt có thể che đậy mọi thứ.
“Hoàng thượng, chúng ta để mặc Tam hoàng tử làm bậy sao? Hoàng thượng của Tử Húc vẫn rất tin tưởng hắn, hình như chuyện người tìm môn chủ Ôn Yến lần này cũng giao cho hắn rồi.” Lộ công công càng nghĩ càng cảm thấy bất mãn, ông ta không ngờ thế giới này lại có người tính kế với chủ tử của bọn họ.
Đương nhiên, những người tính kế chủ tử của họ trước kia đều chết hết rồi.
“Mang một bức vẽ Tam hoàng tử về Đại Lương, Gia Cát Minh cũng nên nghiên cứu thuật dịch dung này rồi, cho y một tháng, bảo y mang cho ta một Tam hoàng tử tới.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng dặn dò rồi rời đi, như là hoàn toàn không đặt Tam hoàng tử vào lòng.
“Hoàng thượng, Tam hoàng tử này vẫn rất được sủng ái, chúng ta…” Lộ công công rất khó xử, bây giờ Hoàng thượng tráo đổi Hoàng tử của một nước là một chuyện dễ dàng, việc này…
“Ừ, ta không nói để người của chúng ta thay thế, ta chỉ muốn khiến hắn cũng nếm thử mùi vị đau khổ của việc thế thân, xem hắn còn dám làm bừa nữa không.” Tống Vĩnh Kỳ nhàn nhạt nói, giống như quyết định mà y đưa ra là một việc rất tùy ý.
“Hắn còn dùng xe ngựa đâm vào môn chủ Ôn Yến nữa, nếu không phải là Hoàng thượng ra tay, e là môn chủ Ôn Yến đã…” Lộ công công chán ghét Tam hoàng tử từ sâu trong đáy lòng, nên không quên nói những điều xấu xa về Tam hoàng tử.
“Sắp xếp hai chiếc xe ngựa cũng phải để Tam hoàng thử nếm mùi bị sự cố ngựa, cũng không cần quá nặng, có thể nằm trên giường một hai tháng là được.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói, sắc mặt bình tĩnh, như là đang nói chuyện phiếm hàng ngày vậy.
“Hoàng thượng, chuyện này…” Dù sao có liên quan đến Tam hoàng tử, cứ huênh hoang gây chuyện với hắn, vậy sao này…, đến lúc đó người ra tay e là khó thoát tội.
“Bảo Lý Tuân phối hợp với người của chúng ta để hành động, nếu đến cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không tốt, thì bảo hắn về Đại Lương, đừng ở Tử Húc Quốc làm mất mặt nữa.”
Lộ công công không nói gì nữa, ông ta biết mình cần đem ý chỉ của Hoàng thượng nói với Lý Tuân, Lý Tuân cho dù phải liều mạng cũng phải làm tốt chuyện này, hơn nữa còn không được để lại bất cứ dấu vết nào.
Hai năm nay hắn ở Tử Húc Quốc là để tìm nhi tử của mình, trước khi tìm được thì hắn sẽ không trở về.
“Hoàng thượng, vậy phía môn chủ Ôn Yến, chúng ta có cần làm chút gì đó không? Hình như người không thích chúng ta.” Lộ công công lo lắng nhất là chuyện này, so với những chuyện khác, việc Ôn Yến không gặp mặt bọn họ mới là vấn đề cần gấp rút giải quyết.
“Người nàng không thích là ngươi, không liên quan đến ta.” Tống Vĩnh Kỳ nghiêm túc nhắc nhở Lộ công công, có điều sự ghét bỏ trong lời nói cũng khiến Lộ công công hiểu ra, y chưa từng quên việc ngu ngốc mà Lộ công công phạm phải, biến việc anh hùng cứu mỹ nhân của y thành có ơn báo oán.
“Nhưng người mà người chặn ở bên ngoài phủ Thái tử ngoài nô tài ra còn có Hoàng thượng người, vậy nên Hoàng thượng vẫn cứ nghĩ cách đi, chúng ta phải khiến môn chủ Ôn Yến thích chúng ta, nếu không…” Lộ công vắt óc cũng không nghĩ ra cách, chỉ có thể gửi gắm lên người Tống Vĩnh Kỳ.
“Ôn Yến thích ta là được rồi.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nhắc nhở Lộ công công, đó là nữ nhân của y, thật sự không cần thích người khác.