CHƯƠNG 487: LUÔN Ở BÊN CÁC CON
Tống Vĩnh Kỳ cũng kinh ngạc bởi thái độ của Trần Nguyên Khánh đối với Kinh Mặc, thấy hắn ta không quấy rầy giấc ngủ của Kinh Mặc, cuối cùng cũng yên tâm, chậm rãi ra khỏi phòng ngủ của Kinh Mặc.
Lại không nghĩ tới y vừa đi ra không lâu, Trần Nguyên Khánh cũng đã theo ra, hành lễ cũng không làm đã mở miệng hỏi: “Chuyện này là ai làm?”
“Không biết.” Tống Vĩnh Kỳ nói thực, lại không nghĩ tới lời y vừa nói ra, mặt Trần Nguyên Khánh đã thêm vài phần âm trầm, hắn nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nói từng câu từng chữ: “Người làm phụ thân như người bảo vệ nàng như vậy sao? Nếu người không bảo vệ được nàng, vậy thì để ta.”
Trần Nguyên Khánh nói xong liền sững sốt, hắn cũng không nghĩ tới mình lại sẽ nói ra những lời như vậy, hắn chỉ là tức giận vì Tống Vĩnh Kỳ không tra được hung thủ , tại sao mình lại sẽ nói ra những lời như vậy.
“Nữ nhi của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ bảo vệ thật tốt, không phiền Trần tướng quân phí lòng, hơn nữa, Trần tướng quân có người mà mình muốn bảo vệ.” Lời của Tống Vĩnh Kỳ không chút lưu tình, ngay cả y cũng chấn động với sự quan tâm của Trần Nguyên Khánh đối với Kinh Mặc.
“Người ta muốn bảo vệ cũng là nữ nhân của người, người ngay cả nữ nhi mình cũng không thể bảo vệ tốt, ta làm sao yên tâm giao muội muội vào tay người.” Nghe lời khiêu khích của Tống Vĩnh Kỳ, mặt Trần Nguyên Khánh lộ ra khinh thường, lời nói ra càng thêm không cố kỵ, rất rõ ràng, hắn không hề đặt Tống Vĩnh Kỳ vào trong mắt.
“Trần tướng quân, nếu Trần Vũ Trúc biết ngươi đối xử với phu quân nàng ta như vậy, nàng ta có thương tâm đau buồn không?” Ôn Yến không quen nhìn dáng vẻ cao ngạo của Trần Nguyên Khánh, giọng cô rất nhẹ, nhưng lời nói ra lại khiến Trần Nguyên Khánh vô cùng tức giận.
“Nàng sẽ biết ta là vì tốt cho nàng.” Trần Nguyên Khánh cất cao giọng nói, Ôn Yến lại chỉ cười nhạt nhìn hắn.
Ôn Yến rất rõ ràng tình cảm của Trần Vũ Trúc đối với Tống Vĩnh Kỳ, cho nên sau khi nàng ta phát hiện ra ca ca mình khinh thường và tức giận với Tống Vĩnh Kỳ, nhất định sẽ khuyên nhủ, nhất định sẽ không vui.
Thấy phản ứng hiện tại của Trần Nguyên Khánh, giữa huynh muội họ hẳn có tranh chấp vài lần.
“Chuyện ngươi cho rằng là tốt cho nàng, nàng không cảm thấy là tốt cho nàng, chuyện của Kinh Mặc cũng vậy, nếu bây giờ con bé tỉnh lại, ngươi hỏi nó muốn để ngươi bảo vệ hay để phụ thân nó bảo vệ nó, đáp án vô cùng rõ ràng.” Ôn Yến khẽ nói với Trần Nguyên Khánh, mặc dù không hy vọng hắn ta có thể hồi tâm chuyển ý, nhưng có Trần Vũ Trúc ở đây, hắn cũng sẽ có chút cố kỵ, ít nhất sẽ không thật sự chống đối với Tống Vĩnh Kỳ.
Trần Nguyên Khánh không nói chuyện, hắn rất rõ ràng lựa chọn của Kinh Mặc, cho dù phụ mẫu Kinh Mặc không ưu tú như nàng cảm thấy, trong lòng đứa bé đều sẽ hướng về phụ mẫu, người có thể tin tưởng hắn chỉ có muội muội hắn.
“Trần tướng quân, nếu muốn thân thiết với lệnh muội, không bằng thử làm theo nàng muốn, có lẽ, thật sự có thể toàn thắng.” Lời của Ôn Yến vẫn nhẹ nhàng, giống như lời tùy ý nói ra, nhưng Tống Vĩnh Kỳ nghe lại vô cùng căng thẳng, mà Trần Nguyên Khánh lại không hề để lời của Ôn Yến vào lòng.
Trần Nguyên Khánh tự cho rằng mình là người hiểu Ôn Yến nhất, nữ nhân ích kỷ lại ác độc như cô, sao có thể nói ra kiến nghị gì có lợi cho muội muội hắn, cho nên, hắn không có ý kiến với đề nghị của Ôn Yến, cũng không để tâm.
“Chuyện Kinh Mặc gặp ám sát lần này, hoàng thượng giao cho ta đi.” Trần Nguyên Khánh quay đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, khẽ nói ra yêu cầu.
Vẫn không có chút nào cung kính, nói xong hắn liền nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, như đang uy hiếp.
“Giao chuyện này cho Trần tướng quân hẳn là lựa chọn tốt nhất, cho nên xin Trần tướng quân phí tâm, ta và hoàng thượng liền chờ đợi tin tốt.” Ôn Yến thấy mặt Tống Vĩnh Kỳ vẫn lạnh như băng, thật lâu cũng không đáp lời, liền vội mở miệng nói.
“Các người chỉ cần chờ đợi, ai dám động vào tiểu nha đầu, ta sẽ muốn mạng của hắn.” Lời nói của Trần Nguyên Khánh khí phách, kèm theo tức giận trong lòng hắn.
“Vậy thì Trần tướng quân vất vả rồi.” Lời của Ôn Yến còn chưa nói xong, Trần Nguyên Khánh đã vội vàng rời đi, hắn cũng có chút không rõ dưới sự kích động mình đã làm gì, đã nói gì, đến lúc hắn rời khỏi phủ Trấn quốc vương gia, gió lạnh đầu đông ập tới, hắn vẫn có chút ngây ngốc, có chút không hiểu, tại sao khi gặp phải chuyện của Kinh Mặc, hắn lại không lý trí như vậy.
Cảm giác như vậy, giống như tâm trạng năm đó hắn biết Vũ Trúc chết.
Chỉ còn lại hối hận, hắn hối hận mình không bảo vệ tốt Kinh Mặc.
Kinh Mặc là ai, đối với hắn mà nói không quan trọng, hắn chỉ là muốn bảo vệ nàng, giống như năm đó mình liều mạng muốn bảo vệ Vũ Trúc.
Cảm giác mãnh liệt như vậy, hắn đã rất lâu không có, cho dù Vũ Trúc quay lại, hắn đích thân bảo vệ Nhu Nghi cung một giọt nước không rỉ, cho dù hắn và Vũ Trúc sáng chiều ở chung, tình cảm mãnh liệt lúc ở chung năm đó cũng đã không còn xuất hiện.
Bây giờ vì Kinh Mặc, hắn lại có cảm giác này, mà Kinh Mặc là con của nữ nhân hắn hận nhất và nam nhân phụ bạc tình cảm sâu nặng của muội muội sinh ra.
“Ôn Yến, chuyện này không thể giao cho Trần Nguyên Khánh làm, ai biết hắn có tâm tư gì.” Sau khi Trần Nguyên Khánh rời đi, Tống Vĩnh Kỳ có chút quở trách nói.
Mặc dù biểu hiện của Trần Nguyên Khánh khiến Tống Vĩnh Kỳ loại trừ hoài nghi đối với hắn ta, nhưng họ vẫn không phải chiến hữu.
Đặc biệt là đối với chuyện song bào thai, Tống Vĩnh Kỳ sẽ không cho phép có bất kỳ sai lầm nào.
“Hắn cũng ghét bỏ chàng như vậy rồi, bản thân lại điều tra không ra, vậy không phải đánh vào mặt sao, có người bằng lòng ra sức vì chàng, tại sao chàng không dùng?”
Ôn Yến khẽ khuyên nhủ, đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ vẫn buồn bực, chuyện liên quan đến con mình, y đã không bảo vệ tốt chúng, bây giờ ngay cả chuyện truy tìm hung thủ cũng muốn mượn tay người khác, chuyện này khiến Tống Vĩnh Kỳ có chút…
Chỉ là chuyện Ôn Yến quyết định, Tống Vĩnh Kỳ cho dù trong lòng không muốn, cũng sẽ khom mình nhượng bộ, huống chi y cũng muốn biết, Trần Nguyên Khánh có thể tìm ra hung thủ thật sự phía sau màn hay không.
“Ta vẫn là tới chỗ thích khách xem xem, không chừng có thể hỏi ra được gì đó, nàng và Kinh Mặc, Trọng Lâu nghỉ ngơi trước. Sáng mai, chúng ta sẽ hồi cung.”
“Được. Nếu chỗ thích khách có tin tức gì, nhớ thông báo cho ta.” Ôn Yến khẽ nói.
Tống Vĩnh Kỳ gật đầu đồng ý, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vì có Ôn Yến ở bên, hai đứa bé trong đêm cũng rất an ổn, không vì gặp phải sát thủ mà mơ thấy ác mộng, sáng sớm, Kinh Mặc tỉnh dậy trước, nhìn thấy Ôn Yến đang ấm áp nhìn mình, nàng cười nói: “Mẫu thân, con hôm nay liền cùng mọi người hồi cung, mẫu thân muốn nhìn thế nào thì nhìn thế ấy, bây giờ vẫn là ngủ một lát đi, mẫu thân nhìn rất mệt mỏi.”
“Có thể ở bên bảo bối, mẫu thân lúc nào cũng không mệt.” Ôn Yến ấm áp nựng khuôn mặt nhỏ của Kinh Mặc.
“Nhưng mà mẫu thân, người quá mệt rồi thì không có cách nào ở cùng chúng con được, người vẫn là ngủ đi, cũng để con nhìn người.” Kinh Mặc khẽ nói, lại đánh thức Trọng Lâu.
Trọng Lâu không nói gì, chỉ là mắt rưng rưng nhìn Ôn Yến, giống như chịu tủi thân rất lớn.
“Trọng Lâu, con sao vậy?” Ôn Yến không nghĩ tới, sau khi Kinh Mặc bị thương nặng tỉnh lại, cảm xúc không có vấn đề, mà Trọng Lâu lại…
“Mẫu thân, người đồng ý với chúng con đi, nhất định phải luôn ở bên chúng con, luôn luôn.” Trọng Lâu nghiêm túc chăm chú nhìn Ôn Yến, nói từng câu từng chữ.
Trong lòng Ôn Yến lóe lên hoảng loạn, cô nhìn Trọng Lâu, khẽ nói: “Con, con có phải biết gì rồi không?”
Kỹ năng của Trọng Lâu như kho tàng, vĩnh viễn cùng đào không hết, cô sợ đứa bé nhìn thấy tương lai…
Vì tương lai của cô sớm đã được quyết định rồi.
“Mẫu thân, con không biết gì cả, con chỉ biết, nếu có người muốn nhắm vào chúng ta, chúng ta có lẽ sẽ chết, nếu vậy thì không thể ở bên nhau rồi.” Trọng Lâu nhìn dáng vẻ nôn nóng của Ôn Yến, nước mắt càng nhiều, cậu nói chuyện mơ hồ, lại khiến Ôn Yến yên tâm.
Đứa bé này chỉ là do hôm qua bị kinh sợ quá lớn nên mới có cảm xúc như vậy đi?
“Yên tâm, mẫu thân sẽ luôn ở bên các con, mẫu thân muốn nhìn các con trưởng thành, nhìn các con tìm thấy người mình thích, nhìn các con hạnh phúc sống cuộc đời của mình.”
Lời nói ấm áp của Ôn Yến êm ả như dòng nước, Kinh Mặc cảm động gật đầu, nước mắt Trọng Lâu lại lần nữa rưng rưng đôi mắt.