CHƯƠNG 539: BỆNH DỊCH KHÁC THƯỜNG
Vì vậy lần này cho dù bản thân cô không thể đi Khắc Châu nhưng cô cũng cố gắng hết sức để tìm hiểu tình hình dịch bệnh bên kia.
Sau khi Gia Cát Minh rời đi không lâu, Ôn Yến liền cử đại phu của Phi Long Môn nhanh chóng đến thành Khắc Châu.
Mà tình hình dịch bệnh ở thành Khắc Châu cũng chỉ sau một ngày đã truyền tới trong cung.
Ôn Yến chau mày nhìn tin tức mà Gia Cát Minh và các đại phu của Phi Long Môn đưa tới. Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy dáng vẻ này của cô trong lòng bỗng lo lắng vô cớ.
Ôn Yến im lặng rất lâu không lên tiếng, cô đưa thư của Gia Cát Minh cho Tống Vĩnh Kỳ xem. Tống Vĩnh Kỳ vừa liếc nhìn liền tái mặt.
“Nàng cảm thấy lời của Gia Cát Minh có khả năng là thật sao?” Vẻ mặt của Tống Vĩnh Kỳ tràn đầy lo lắng, vội hỏi.
Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi gật đầu nói: “Là thật, bữa trước nữa ta đã cảm thấy bồn chồn, ngày mùa đông sẽ có bệnh dịch, bây giờ xem ra, bệnh dịch chỉ là vẻ bề ngoài, dân chúng của thành Khắc Châu càng giống bị trúng độc hơn.”
“Khiến cho dân chúng cả thành trúng độc, việc này…” Tống Vĩnh Kỳ có phần không tin vào tai mình. Sự phụ của y cũng từng là cao thủ chế độc, tuy y chưa từng học qua dược lý thế nhưng cũng biết để khiến cho dân chúng cả thành đều bị trúng độc là một việc rất khó.
“Hơn nữa, các triệu chứng bệnh của họ thay đổi nhanh chóng, hoàn toàn không thế chế ra thuốc giải được” Ôn Yến khó xử nói.
“So với kết quả này, ta càng hy vọng bọn họ bị bệnh dịch hơn. Vì bệnh dịch cũng sẽ có thể nghĩ ra cách giải quyết, nhưng độc này…còn không biết khi nào sẽ tìm ra được thuốc giải.” Ôn Yến khẽ than thở.
“Lần này ta phải đi đến Khắc Châu một chuyến.” Cuối cùng Ôn Yến đã đưa ra quyết định, cô bị lương tâm hành hạ trong khi chờ đợi tin tức truyền về từ thành Khắc Châu đã hai ngày này, và bây giờ, rốt cuộc cô cũng có lý do không đi không được rồi.
“Nàng…” Tống Vĩnh Kỳ muốn ngăn cản theo bản năng, nhưng y cũng hiểu rõ, chuyện mà Ôn Yến đã quyết định…
“Môn chủ, Lã Ninh không ổn rồi. Bắt đầu từ ngày hôm qua đã phát sốt, hôm nay đau đầu dữ dội, cứ đập đầu vào tường trong khi đó lỗ mũi thì không ngừng chảy máu. Xin hãy cứu hắn, mau cứu hắn.” Thiên Sơn hốt hoảng xông tới, nước mắt lưng tròng nói với Ôn Yến.
Ôn Yến khiếp sợ nhìn Thiên Sơn, hồi lâu mới mở miệng hỏi : “Có phải ba ngày trước Lã Ninh đã có dấu hiệu chảy nước mũi và ham ngủ rồi không?”
Thiên Sơn ngạc nhiên nhìn Ôn Yến, liên tục gật đầu.
“Thiên Sơn, trước tiên người đừng hốt hoảng mà hãy cho người đi xem Tiểu Thiến, xem nàng ta bây giờ thế nào rồi.” Ôn Yến nhẹ giọng dặn dò. Sau khi nói xong sau cô hoảng sợ xoay người nhìn Tống Vĩnh Kỳ, sau đó nhìn về phía bóng lưng vừa rời đi của Thiên Sơn.
“Ôn Yến, sao thế?”
“Kinh thành cũng cần có Ôn Yến rồi, hơn nữa ta cảm thấy Tiểu Thiến có khả năng cũng…” Ôn Yến không dám nghĩ tới, lúc trước mười mấy nữ tử được cô cứu, bây giờ lại ở khắp nơi trong Đại Lương. Nếu bọn họ thực sự có các triệu chứng như vậy và nếu các triệu chứng như vậy lây nhiễm…
Ôn Yến không dám nghĩ tới…
Tống Vĩnh Kỳ thấy dáng vẻ hoảng sợ của Ôn Yến, trong lòng cũng có dự cảm không tốt. Y vươn tay ôm Ôn Yến vào lòng, khẽ nói: “Nàng yên tâm, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi, đừng lo lắng, từ từ thôi, chúng ta có thể tìm được cách giải quyết.”
Cơ thể Ôn Yên run rẩy nhưng cô cũng hiểu bây giờ không phải là lúc hoảng sợ, cho dù hố đen mang tên sợ hãi trong lòng cô càng lúc càng lớn, lớn đến mức có thể nhấn chìm người khác.
Thiên Sơn trở về rất nhanh, bởi vì bây giờ Tiểu Thiến đang ở ngay trong cung Thải Vi.
Ôn Yến sốt sắng nhìn Thiên Sơn, nghẹ giọng hỏi: “Tiểu Thiến thế nào rồi?”
“Môn chủ, bọn họ đây là đang phát độc sao?” Thiên Sơn đã biết triệu chứng bệnh của Tiểu Thiến cũng giống Lãnh Ninh.
Lúc biết được đáp án này, nàng ta theo bản năng cảm thấy đây là bọn họ đã trúng độc và bây giờ đang phát tác.
“Thiên Sơn, chúng ta đi xem Tiểu Thiến trước, sau đó lại đi xem Lãnh Ninh. Lần này, ngược lại không cần đi thành Khắc Châu. Kỳ, chàng bảo kinh thành cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu không ngoài dự đoán thì trong hai ngày nữa, kinh thành sẽ bạo phát “bệnh dịch”.”
Ôn Yến nói xong liền vội vàng rời đi, lúc này Tống Vĩnh Kỳ mới lấy phong thư Ôn Yến để trên bàn lúc nãy lên nhìn xem.
Cái gọi là bệnh dịch ở thành Khắc Châu lần đầu tiên xuất hiện trên người của các công nhân ở núi Phi Long. Các triệu chứng đầu tiên là ham ngủ, chảy nước mũi, sau đó là sốt, đau đầu không chịu nổi, sau đó là chảy máu mũi…
Sau đó những triệu chứng này sẽ lại lây lan đến người thân của bọn họ, tiếp theo chính là người của cả thành Khắc Châu…
Nếu Lã Ninh và Tiểu Thiến đều có những triệu chứng này, vậy thì những người xung quanh bọn họ, cả kinh thành giống như…
Ôn Yến trở về rất nhanh, Tống Vĩnh Kỳ nhìn vẻ sa sút của cô, chậm rãi đi tới muốn ôm cô vào lòng an ủi.
Nhưng Ôn Yến lại từ chối sự gần gũi của y, cô sốt ruột nói: “Chàng hãy lập tức cử đại phu nghiêm ngặt điều tra các hộ dân trong kinh thành, cần phải kiểm tra được tất cả mọi người, chỉ cần có những triệu chứng này, lập tức cách ly, nếu không..”
“Được, ta lập tức đi sắp xếp, chỉ là kinh thành rộng lớn như vậy, trong lúc nhất thời không thể nào kiểm tra loại trừ hết được.”Tống Vĩnh Kỳ hơi khó xử nói. Dù sao những ngự y và đại phu trưng dụng mà triều đình có thể sử dụng được là có hạn, mà kinh thành thì lại quá rộng.
“Dốc hết sức lực là được.” Ôn Yến khẽ nói.
“Thiên Sơn, chúng ta đến Lãnh phủ đi. Ta muốn xem tình trạng của Lãnh Ninh.” Ôn Yến khẽ nói xong thì xoay người rời đi khiến muôn vàn lời muốn nói củaTống Vĩnh Kỳ đều mắc nghẹn trong cổ họng.
Là vua của một nước, quả thực bây giờ y đang lo lắng không ngừng cho tình cảnh của dân chúng nhưng y càng lo lắng cho người phụ nữ đang vội vàng rời đi kia, đó là hướng đi trong trái tim, là sự ấm áp trong lòng y.
Nhưng y phải thừa nhận, lúc đối diện với bệnh tật Ôn Yến của y càng có sức sống hơn. Dáng vẻ vội vàng, nghiêm túc kia khiến Tống Vĩnh Kỳ phảng phất như được trở về năm đó, lúc cô vừa mới đến thế giới của y, cô nghiêm túc cứu chữa cho Diệp Nhi và An Nhiên, cô dốc hết sức lực để điều trị cho mình.
Tống Vĩnh Kỳ cũng cảm cảm thấy bản thân cực kỳ mâu thuẫn. Y đau lòng cho Ôn Yến phải mệt nhọc như vậy, nhưng lại thích dáng vẻ bận rộn, chăm chú làm việc của cô.
Cho dù y có muôn vàn lời muốn nói cùng cô, nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc. Ánh mắt y nhìn theo bóng lưng đã rời đi xa của cô, lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng đi đến Ngự thư phòng thương lượng cách cứu chữa và đề phòng với bọn Tiêu Tương, sau đó dặn dò xuống dưới những chuyện đã bàn bạc xong, cách ly những người có triệu chứng bệnh, tránh cho kinh thành rơi vào tình trạng lây lan dịch bệnh.
Chờ sau khi đã bận rộn xong mọi việc, Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy cơ thể mệt đến không đến ngã gục.
Mà lúc này Khanh Nhi lại bưng theo một chung canh chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của y.
Hôm nay Khanh Nhi lại mang khăn che mặt, cả khuôn mặt chỉ lộ ra vầng trán trơn bóng, cùng với cặp mắt đa tình quyến rũ, lúc nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ càng hấp dẫn mê người hơn.
Hôm nay nàng ta mặc cung trang mang theo vài phần phong tình của Nam Chiếu, sắc vóc lộng lẫy càng khiến nàng ta trở nên quyến rũ hơn.
“Ngươi tới làm gì? Ngự thư phòng này không phải là chỗ ngươi nên đến.” Lúc Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy Khanh Nhi, đáy lòng liền dựng lên hồi chuông cảnh giác, y thấp giọng cảnh cáo nói.
“Muội tới là để giúp đỡ sư ca giải quyết khó khăn. Sư huynh, ngươi nên biết, muội là có cách đối phó với cái gọi là dịch bệnh hiện nay.” Khanh Nhi dịu dàng nói, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, đặt chén canh thuốc trước mặt y.
“Khanh Nhi, ngươi đừng tưởng ta không biết, chuyện lần này, ngươi cũng là người khởi xướng.” Ở trước mặt Khanh Nhi, Tống Vĩnh Kỳ hoàn toàn không có cách nào ngụy trang, nhất là khi y biết chuyện này hoàn toàn có liên quan đến nàng ta.
“Nhưng mà sư ca, bây giờ muội là người duy nhất có thể giải quyết khó khăn, huynh thật sự không cần suy nghĩ để muội ra tay giúp đỡ sao?” Khanh Nhi ghé sát tai Tống Vĩnh Kỳ, dịu dàng nói, chỉ là những lời nói cô ta tự cho là thân mật kia lại khiến Tống Vĩnh Kỳ càng thêm chán ghét.
“Nói thử điều kiện của ngươi cho ta nghe xem.” Tống Vĩnh Kỳ tránh né sự tiếp cận của Khanh Nhi, rất thản nhiên nói.
Đương nhiên y sẽ không có bất kỳ gần gũi nào với Khanh Nhi, cho nên bọn họ vẫn là lấy cách này để đàm phán tốt hơn, giống như lúc đầu y bỏ qua cho ba ngàn hộ vệ để bảo đảm độc của Ôn Yến sẽ không phát tác trong vòng một tháng.
Khanh Nhi cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ, đột nhiên hai mắt ngân ngấn nước mắt, sư huynh chắc chắn phải đối xử với muội như vậy sao?”