Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 695: NGHI NGỜ

“Vậy sau này chúng ta còn có thể gặp người không? Ta cũng rất thích người, chúng ta…” Trọng Lâu trầm mặc mãi cuối cùng cũng lấy can đảm nói.

Mục đích bọn chúng dẫn Hứa Kế Thành đi chính là vì có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện ở trước mặt công chúa Ôn Tư, cho nên…

“Mấy đứa ở trong phủ này, tự nhiên có thể gặp được ta.” Công chúa Ôn Tư có hơi không hiểu, đáp án rõ ràng mà dễ thấy như vậy, bọn chúng thật sự không hiểu sao?

Sau này, rất lâu về sau công chúa Ôn Tư mới hiểu, thì ra bọn chúng để tâm đến chuyện có thể gặp được cô hay không, đó là vì mục đích bọn chúng vào đây chính là ở cùng mình.

Kinh Mặc và Trọng Lâu hân hoan cảm ơn công chúa, ngoan ngoãn túc trực ở bên giường của Hứa Kế Thành, thấy dáng vẻ lo lắng của bọn chúng, trong đáy lòng của công chúa Ôn Tư thấy vô cùng ấm áp, cảm thấy hai đứa trẻ này chơi cùng với Thành Nhi, thật sự là một chủ ý rất không tồi.

Chỉ là Hứa Kế Thành rõ ràng không phải nghĩ như thế, đợi khi cậu bé từ trong giấc ngủ say tỉnh lại người nhìn thấy chính là Kinh Mặc, cậu bé kinh ngạc trong lòng, lại nhìn xung quanh một lượt mới ngạc nhiên hiểu ra, bản thân quay về phủ Thái tử rồi.

Kinh Mặc thấy Hứa Kế Thành tỉnh lại, lập tức vo viên dược hoàn màu đen trong tay, trong sự vui mừng khi thấy cậu bé tỉnh lại đều là ý phấn khích.

Hứa Kế Thành tự nhiên hiểu cô bé đang uy hiếp mình, nhưng cô bé sai lại ở bên cạnh mình rồi, cậu bé…

“Đứa trẻ ngoan cháu cuối cùng cũng tỉnh rồi? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không? Trong phủ không có bất kỳ động tĩnh gì cháu sao lại không thấy đâu, cháu nhớ dáng vẻ của tên trộm bắt cháu đi không?” Công chúa Ôn Tư, Hứa Kế Thành vừa trở về công chúa Ôn Tư đã chẩn mạch cho cậu bé rồi, thân thể không có gì đáng ngại, cho nên điều bây giờ cô quan tâm nhất chính là tên trộm bắt Hứa Kế Thành đi là ai.

Cô và Thái tử ca ca mấy ngày nay đã lật tung Cảnh Thành cũng không tìm được hành tung của người đó, điều này khiến bọn họ rất sợ hãi…

“Cô mẫu, ta không nhớ bị ai bắt đi, người xấu đó ta cũng không thấy dáng vẻ, ta đều luôn mơ mơ hồ hồ, ta đói rồi, ta muốn ăn cơm.” Hứa Kế Thành muốn nói sự thật với công chúa Ôn Tư, nhưng nhìn dáng vẻ Kinh Mặc vo viên dược hoàn, cậu bé không có can đảm khiêu chiến, chỉ đành chuyển chủ đề.

“Ài, cháu…” Công chúa Ôn Tư có hàng ngàn hàng vạn lời muốn căn dặn, nhưng trước mặt chẳng qua chỉ là đứa trẻ hơn hai tuổi, không bảo vệ tốt cậu bé cô đã rất là hổ thẹn rồi, sao còn nhẫn tâm trách cứ.

“Thành Nhi, cháu vốn thông minh, không nhớ một chút manh mối gì sao, người lần này lai lịch không nhỏ, ta và phụ thân của cháu cũng không ra được tung tích của bọn họ.” Ôn Tư nhìn ra tâm tư của Hứa Kế Thành nên tiếp tục hỏi, nếu như người lần này không bắt được, sự an toàn của Hứa Kế Thành không thể bảo đảm.

“Hoàng cô cô, ta đã nói ta đều luôn hôn mê, ta căn bản không biết ai bắt ta đi, cũng không biết trở về thế nào, ta…” Thành Nhi nước mắt rưng rưng nhìn công chúa Ôn Tư, vẻ mặt bất lực và vô tội.

“Công chúa điện hạ, tiểu Thái tôn còn là một đứa trẻ, chuyện nhớ được vốn dĩ có hạn, chúng ta vẫn là đừng ép tiểu Thái tôn nữa.” Kinh Mặc vẻ mặt mang theo sự không nhẫn tâm nói, Trọng Lâu cũng rất tán thành mà gật đầu.

“Ta kêu người làm cơm mang đến cho cháu, còn nữa hai đứa muốn ăn gì?” Hứa Kế Thành an toàn trở về, cơ thể không có gì đáng ngại, điều này khiến công chúa Ôn Tư rất là vui mừng, cô dịu dàng nói, ngữ khí dịu dàng khiến Kinh Mặc và Trọng Lâu muốn rơi lệ.

Chỉ là sự dịu dàng của công chúa Ôn Tư không phải là đối với bọn chúng, bọn chúng trước nay chưa từng nghĩ mẹ đối với đứa trẻ khác cũng sẽ dịu dàng như vậy.

Ba đứa trẻ gần như cùng lúc đồng thanh nói: “Tôm càng cay.”

“Không được, ba đứa còn nhỏ, ăn quá nhiều đồ cay sẽ kích thích dạ dày.” Công chúa Ôn Tư lời ngắn ý nhiều nói chuyện, khóe mi của Kinh Mặc và Trọng Lâu đã ươn ướt.

Lúc đầu, khi hai tỷ đệ song sinh bọn chúng quấn lấy Ôn Yến muốn ăn tôm càng cay mẹ cũng nói như thế.

Sau nhiều năm, lần nữa nghe được lý do ấm lòng như vậy, hai đứa trẻ đều không nhịn được mà rơi nước mắt.

“Nhưng mà ta muốn ăn, tiểu cô cô, ta chỉ muốn ăn tôm càng, chúng ta đều muốn ăn.” Hứa Kế Thành liếc nhìn Kinh Mặc và Trọng Lâu, rất nghiêm túc kiên trì, tự lúc cậu bé tỉnh lại, chỉ cần muốn ăn, người nghĩ tới đều là dáng vẻ Kinh Mặc vô cùng vui vẻ ăn một nồi tôm càng.

“Công chúa, chúng ta chỉ ăn một lần, chỉ một lần, sau này không ăn nữa, lần này tiểu Thái tôn chịu kinh sợ, chúng ta cũng mệt, người còn giữ chúng ta ở trong phủ này, chúng ta cùng ăn tôm càng chúc mừng, chúc mừng tiểu Thái tôn bình an trở về.” Kinh Mặc khẽ nói, trong lời nói mang theo sự dụ dỗ.

Công chúa Ôn Tư nhìn Kinh Mặc, mỉm cười nói một tiếng: “Tiểu tinh quái, đã ăn tôm càng còn cần phải nghĩ nhiều lý do như vậy sao, ta đi làm cho mấy đứa, có điều cái gì cũng phải rõ trước mặt, chỉ có thể ăn một lần.”

Hứa Kế Thành rất không vui, bởi vì cậu bé bây giờ cảm thấy tôm càng sốt cây là món ăn ngon nhất trên đời, cậu bé không muốn ăn một bữa, cậu bé muốn ăn mỗi ngày, bữa nào cũng ăn.

So sánh với sự buồn bực của Hứa Kế Thành, Kinh Mặc và Trọng Lâu là vô cùng vui vẻ nhảy nhót, theo bọn chúng thấy, cái gọi là một lần cuối cùng của công chúa Ôn Tư tóm lại sẽ có thay đổi, mà bọn chúng cuối cùng cũng có thể ăn được tôm càng cay do chính tay mẹ nấu rồi.

Kinh Mặc và Trọng Lâu ở lại trong phủ công chúa, công chúa Ôn Tư đối với bọn chúng rất tốt, Hứa Kế Thành có gì sẽ tìm bọn chúng thương lượng, khi không có chuyện gì thích tìm hai đứa trẻ nói chuyện, Kinh Mặc lanh lợi, Trọng Lâu ổn trọng, hai người ở trước mặt công chúa Ôn Tư nói nói cười cười, quậy vui, vốn dĩ không có chủ trương gì, lại giống như có ma lực vậy, khiến trái tim của Ôn Yến không tự chủ mà tiến sát bọn chúng.

Hứa Kế Thành cơ thể vốn không có chuyện gì, có điều là chịu một quyền của Trọng Lâu mới hôn mê, cho nên rất nhanh thì đã khôi phục lại.

Cậu bé quả thật làm như lời hứa của mình không có nói ra tên bắt cóc chính là Kinh Mặc và Trọng Lâu cho công chúa Ôn Tư, nhưng lòng lại sinh ra đích ý với Kinh Mặc luôn túc trực ở bên cạnh mình, tóm lại chọc cho cô bé không thoải mái.

Có điều kết quả rất hiển nhiên, đạo cao một thước ma cao một trượng, mặc kệ Hứa Kế Thành giở trò quỷ gì, Kinh Mặc cũng có thể dễ dàng hóa giải, thật ra nếu không hóa giải được, không phải còn có Trọng Lâu sao? Đệ ấy thân mang dị năng, đệ ấy ra tay thì không có vấn đề gì không giải quyết được.

Mấy ngày giày vò, Hứa Kế Thành đã sức cùng lực kiệt, không tiếp tục đánh chủ ý cáo trạng nữa, còn Kinh Mặc và Trọng Lâu cũng tỏ ra thiện ý của mình, vậy mà chơi cùng với đứa trẻ kém gần 5 tuổi.

Đương nhiên, điều này có liên quan đến sự thông minh sớm của Hứa Kế Thành.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian đó Kinh Mặc vẫn cứ trêu chọc Hứa Kế Thành, đứa trẻ có thông minh sớm hơn nữa cũng là đứa trẻ, so sánh với Kinh Mặc người hơn cậu bé 5 năm ăn cơm vẫn có chút cách biệt, cho nên công chúa Ôn Tư thành công nhìn thấy Hứa Kế Thành bị chọc tức đến mức giẫm chân, cũng thấy cậu bé vì một món đồ chơi mà chạy đuổi theo Trọng Lâu cả nửa phủ Thái tử.

“Hai đứa trẻ này thật là có lòng, bọn chúng vào phủ, Thành Nhi cũng vui vẻ hơn nhiều.” Trước đây công chúa Ôn Tư rất là lo lắng tính cách của Hứa Kế Thành, bây giờ thấy cậu bé mỗi ngày đều mang dáng vẻ vui vẻ cười đùa, cô mới ý thức được bản thân lúc đầu thật sự là nghĩ nhiều rồi.

“Ừm, hai đứa trẻ này cũng rất thông minh, tuổi còn nhỏ cũng biết trêu chọc tiểu Thái tôn của chúng ta, thật là…” Huyên Nhi nhìn Kinh Mặc vui vẻ chơi trong hoa viên, nhỏ giọng nói.

“Bảo ngươi đi tra lai lịch của hai đứa trẻ, tra đến đâu rồi? Ta cứ cảm thấy đứa trẻ lanh lợi như vậy, không có khả năng sinh ra ở trong gia đình bần hàn.” Công chúa Ôn Tư nhẹ nhàng nói, đáy mắt mang theo sự lo lắng nhàn nhạt.

Cô xuất thân hoàng gia, đặc biệt chú trọng giáo dưỡng, hai đứa trẻ đó có giáo dưỡng rất tốt, một nhà đình bần hàn không thể cho bọn chúng được sự thông minh từ trong xương tủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK