CHƯƠNG 119: HOÀNG HẬU GẶP NẠN
Ôn Yến lấy lại tinh thần, gọi Thiên Sơn tới, dặn dò nàng ta mấy câu, Thiên Sơn hiểu ý, cau mày nói: “Chỉ là lần này có thể tránh, vậy lần sau thì sao?”
Ôn Yến than thở một câu: “Trước hết đừng quan tâm sau này, chuyện trước mắt qua đã rồi nói sau!”
Thiên Sơn cắn răng nói: “Thật ra thì chủ nhân không cần phải uất ức như vậy, người có thể rời khỏi cung, quản hoàng đế đồ bỏ như ông làm gì, ông ta cũng không thể đối phó với người, người là chủ nhân của Phi Long Môn, là ân nhân của hoàng gia!”
Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, nghiêm mặt nói: “Với năng lực của ta bây giờ, muốn toàn thân rút lui là một chuyện dễ dàng. Chỉ là, ngươi quên rồi sao? Thái hậu trước khi chết, muốn ta thề bảo vệ hai cháu nội của bà ấy chu toàn, ta có thể không để ý như vậy rời đi sao? Ta đi thì dễ dàng, chỉ là để lại cục diện rối rắm này cho huynh đệ bọn họ xử lí, chẳng phải là phụ lòng trông cậy của Thái hậu sao?”
Thiên Sơn bất đắc dĩ nói: “Chỉ là một mình người chống trụ như vậy, bọn thuộc hạ nhìn thấy cũng đau lòng thay chủ nhân!”
Con ngươi Ôn Yến lạnh lẻo, so với những ngày ôn hòa vừa qua hoàn toàn không phải một dáng vẻ, cô nói: “Hết cách thôi, ai bảo ông ta là Hoàng đế? Chúng ta chưa đủ mạnh, không thể làm gì hơn, chỉ là, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cứ bị người khác định đoạt như vậy, một ngày nào đó, ông ta sẽ phải trá giá cho sự tàn ác hôm nay của ông ta!”
Thiên Sơn lúc này mới biết rõ tâm tư chủ nhân mình, thì ra cô cũng không phải biểu hiện dửng dưng như vậy. Hoàng đế cưỡng bách cô vào cung, dùng tính mạng người cô thích nhất tới uy hiếp cô, nhưng cô thản nhiên tiếp nhận, lúc ấy nàng ta đã nghĩ tính tình chủ nhân cũng quá hiền lành, quá dễ bắt nạt. Chỉ là không nghĩ tới, cô vẫn luôn ẩn nhẫn không bộc phát, nghĩ tới, là thời cơ vẫn chưa chín muồi.
Trước khi cơn bực bội của Thiên Sơn tiêu tan, thoải mái nói: “Chủ nhân có ý nghĩ như vậy, thật sự là quá tốt, người của Phi Long Môn chúng ta chẳng phải đã từng chịu sự áp bức như vậy sao? Ngay cả Thái tổ năm đó, cũng phải tôn kính người của Phi Long Môn chúng ta, không chỉ sắc phong làm Hoàng hậu, hơn nữa mọi chuyện còn bàn bạc với chủ nhân, thật sự coi trọng tình nghĩa. Hiện giờ Hoàng đế này ngược lại thì tốt rồi, ba lần bốn lượt lấn áp uy hiếp, còn lợi dụng con trai ruột của mình tới uy hiếp chủ nhân, giờ còn quá hơn, đánh thắng trận, người còn chưa trở về, đã vội vả hủy bỏ chiến công của chàng, loại cha này, thật là không bằng cầm thú!”
Thiên Sơn mặc dù tính tình ngay thẳng thoải mái, nhưng cũng là một người có chừng mực, nếu không phải oán hận tới cực điểm, sẽ không nói ra những lời điên rồ ở trong cung.
Ôn Yến trấn an nói: “Gấp cũng vô ích, chuyện này, chúng ta dù sao phải bàn bạc kỹ hơn, không thể để cho ông ta uổng công ức hiếp chúng ta. Ngươi yên tâm, thời cơ chín muồi, ta sẽ phản kích!”
Thiên Sơn dứt khoát nói: “Thuộc hạ làm theo dặn dò của chủ nhân, chủ nhân cảm thấy lúc nào có thể ra tay, chúng ta liền động thủ lúc đó.”
Ôn Yến nói với nàng ta: “Tiểu Đức Tử phụ trách lệnh bài trong hậu cung, ngươi đi nói với hắn, nói kinh nguyệt của ta tới, tối nay không thể hầu hạ, Tiểu Đức Tử sẽ tự sắp xếp.”
“Rõ!”Thiên Sơn tuân mệnh đi.
Thiên Sơn gần chạng vạng tối mới trở về, thần sắc nàng ta cũng không tốt lắm, nhún nhún vai nói: “Nghe nói, Hoàng đế nổi giận, mắng cả đám người ngự tiền hầu hạ, ngay cả Tiểu Đức Tử ở ngự tiền hầu hạ lâu như vậy, cũng bị đánh một bạt tai.”
Ôn Yến ngồi ở trên giường, trong tay bưng một tách trà ấm, nhàn nhạt hỏi: “Hoàng thượng có còn dùng ngũ thạch tán hay không?”
“Nghe nói là có, nghe Tiểu Đức Tử nói, quốc sư cách mấy ngày thì tiến cống đan dược cho Hoàng thượng, chỉ là không biết là đan dược gì. Nô tì thấy sắc mặt Hoàng thượng ngược lại hồng hào, chỉ là tính khí càng nóng nảy hơn.” Thiên Sơn như là đang suy nghĩ nói.
Ôn Yến ừ một tiếng, nói: “Ngũ thạch tán có thể khiến tâm trí người ta rối loạn, kích thích bảy loại cảm xúc, nếu vốn là đang tức giận, sau khi uống ngũ thạch tán, tức giận sẽ càng lớn hơn, bị ngũ thạch tán tác dụng, chính ông ta cũng chưa chắc khống chế được mình. Còn về đan dược của quốc sư, hôm khác ngươi đi vào trộm một viên đi, ta nghiên cứu một chút coi là thứ gì.”
Quốc sư là người của Cửu vương, vừa chính vừa tà, Ôn Yến không thể khinh thường, cô luôn cảm thấy Cửu vương chưa chắc có thể khắc chế quốc sư.
Nhất là quốc sư rất rõ lai lịch của cô, ngay cả chuyện cô đến từ dị thế cũng biết, người này không thể không đề phòng. Hơn nữa, nếu không phải hắn ba lần bốn lượt ở trước mặt Hoàng đế nói cô là quý nữ gì đó, cái gì mà quốc mẫu sinh được đế quân tương lai, Hoàng đế cũng không đến nổi phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy tới uy hiếp cô.
Thiên Sơn nói: “Được, vậy tối nay thuộc hạ sẽ lẻn vào ngự thư phòng lấy trộm một viên đan dược.” Thiên Sơn dừng một chút, lại có chút không hiểu nói: “Vừa nãy nhìn thấy ngự tiền thị vệ Nghiêm Chân Trân ở trong cung, hắn lén lén lút lút lút dẫn một người đàn ông vào cung, hậu cung không phải là không cho phép đàn ông đi vào sao? Sẽ không phải là có phi tần nào muốn lén lút với đàn ông chứ?”
Ôn Yến cười nói: “Nếu là lén lén lút lút, thì sao ngươi nhìn thấy được? Hoàng đế ở hậu cung cũng luôn sủng ái bọn họ, cho nên chắc không có người gan lớn như vậy lén lút với đàn ông, hơn nữa, chuyện này cho dù muốn làm, cũng nên tìm người bên cạnh làm, tại sao để cho ngự tiền thị vệ làm chứ ? Không sợ truyền đi sao? Đây chính là tội lớn chu di gia tộc đó!”
Thiên Sơn suy nghĩ một chút thấy cũng phải, nói: “Chỉ là thực sự là lén lén lút lút, có cửa chính không đi, tiến vào lãnh cung từ cửa nhỏ, lại xuyên qua con hẻm tối tăm bên cạnh lãnh cung, quẹo một đường lớn đi qua Ngự hoa viên, chỗ đó cây lá xum xuê, lại có cây cối sát nhau, sẽ không có người nhìn thấy, nếu không phải lén lút với đàn ông, tại sao phải phí công như vậy? Người đàn ông kia ăn mặc cũng coi như giàu có, tướng mạo tuấn tú, động tác hết sức nhẹ nhàng, ngược lại có mấy phần giống ả đào trên sân khấu.”
“Chẳng lẽ là vào cung ca diễn? Trong cung mỗi lần có yến hội long trọng, cũng sẽ mời đoàn hát ở ngoài vào cung.” Ôn Yến suy đoán nói.
“Vào cung ca diễn cũng không cần phải lén lén lút lút như vậy chứ ? Hơn nữa, ca diễn không được có gánh hát đó sao? Chỉ có một người vào cung, còn không đi cửa chính, phí công như vậy lẻn vào hậu cung, nô tì luôn cảm thấy có mờ ám!” Thiên Sơn bĩu môi.
Ôn Yến cười nói: “Được rồi, chuyện của người ta, chúng ta cũng không quản được nhiều như vậy, không đụng tới đầu chúng ta là được. Chớ có nhiều chuyện những chuyện này, ngươi xuất cung một chuyến, giúp ta đón Mao chủ nhiệm và Đầu Than vào cung!”
Thiên Sơn nói: “Được, nô tì đi ngay!” Dứt lời, thừa dịp đêm còn chưa sâu, liền vội vàng đi.
Sau khi Thiên sơn đi, ngồi trên giường, tiếp tục uống tách trà trong tay có chút hơi lạnh rồi, không biết vì sao, trong lòng luôn cảm thấy có chút dự cảm không lành, mí mắt cô đột nhiên giật giật, liên tưởng tới lời Hoàng đế hôm nay nói với cô. Hôm nay trong triều đình, Tiêu thừa tướng và những đại thần khác cùng dâng thư, muốn sắc lập Tống Vĩnh Kỳ làm Thái tử, với tính cách của hoàng đế, ông ta hẳn sẽ không từ bỏ ý đồ. Chỉ là, ông ta sẽ chọn lựa thủ đoạn gì đây?
Ôn Yến chỉ cảm thấy lòng vua khó đoán, nhất là người kia vui giận thất thường, khó mà đoán. Lúc thì hiền lành, lúc thì ác độc, lúc thì bá quyền, lặp đi lặp lại vô thường.
Thanh Lam chuẩn bị chút bữa tối, Ôn Yến chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa xuống, Thanh Lam thấy vậy, hỏi: “Nương nương không có khẩu vị sao? Có muốn nô tỳ làm chút nước ô mai cho nương nương hay không? Ngày hôm trước Hoàng hậu nương nương sai người đưa tới ít ô mai vẫn còn tốt, khí trời nóng bức, uống mấy ngụm nước ô mai có thể khiến cơ thể thèm ăn.”
“Không cần, ngươi pha cho ta bình trà!” Ôn Yến bảo Thanh Lam đi xuống.
Giờ hợi, Thiên Sơn mới trở về, dắt Mao chủ nhiệm, ôm Đầu Than, đi thẳng vào Thái Vi cung.
Nàng ta vào cửa liền nói: “Nghe nói tối nay Hoàng thượng lật thẻ bài Lăng quý phi!”
Đầu Than vừa thấy Ôn Yến liền ngo nguẩy cái đuôi xông lên phía trước, cắn quần Ôn Yến, liếm giày thêu của cô.
Ôn Yến ôm lấy Đầu Than, lại đưa tay sờ cái đầu lừa của Mao chủ nhiệm, nói: “Chuyện này cũng không cần bẩm báo với ta!”
Mao chủ nhiệm thấp giọng kêu to hai tiếng, sắc mặt Ôn Yến thay đổi, cô nói với Thiên Sơn: “Ngươi đi ra ngoài, trông cửa cung, không cho phép bất kỳ người nào vào!”
Thiên Sơn thấy sắc mặt cô trắng bệch, biết cô nhất định phát hiện ra tình huống gì, cũng không hỏi, cả người lui ra ngoài.
Ôn Yến ngồi xổm người xuống, ôm lấy cái đầu lừa của Mao chủ nhiệm, hỏi: “Ông lặp lại lần nữa!”
Rõ ràng tiếng người thoát ra từ trong miệng Mao chủ nhiệm: “Hoàng hậu gặp nạn, đi nhanh!”
Trong đầu Ôn Yến đột nhiên nhớ tới người đàn ông hôm nay Thiên Sơn nhìn thấy, trời ơi, chẳng lẽ Hoàng đế muốn cho Hoàng hậu tội danh dâm loạn trong cung rồi hủy bỏ công lao của Tống Vĩnh Kỳ đó chứ ? Đó là thê tử đã chung chăn gối hơn hai mươi năm với ông ta đó!
Tội này một khi là thật, ngôi Hoàng hậu khó giữ được là chuyện nhỏ, cả nhà Tiêu thị bao gồm cả Tống Vĩnh Kỳ cũng bị dính líu. Có một người mẹ dâm loạn như vậy trong cung, còn ai dám nhắc tới phong Tống Vĩnh Kỳ làm Thái tử?
Ôn Yến phi thân đi ra ngoài, Thiên Sơn đứng ở ngoài cửa, thấy cô đi ra, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Ôn Yến lạnh mặt nói: “Đi một chuyến tới điện Chiêu Dương với ta!”
Thiên Sơn không hỏi lại, bước nhanh đi theo Ôn Yến, chỉ là mới ra khỏi Thái Vi cung, liền bị mấy tên thị vệ cản đường. Ôn Yến nhận ra tên thị vệ cầm đầu kia, là Nghiêm Chân Trân ở ngự tiền đi lại, cũng chính là thị vệ dẫn người đàn ông vào cung theo như lời Thiên Sơn nói.
“Nương nương, đêm đã khuya, nương nương còn không ngủ, đi đâu vậy?” Nghiêm Chân Trân nhàn nhạt nói.
Ôn Yến lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Bổn cung đi đâu còn phải nhắn với ngươi sao? Cút ngay!”
Nghiêm Chân Trân cười lạnh một tiếng, nói: “Hoàng thượng có chỉ, trong cung có thích khách lẫn vào, giờ này toàn cung đang lục soát, Hoàng quý phi hay là trở về cung cho an toàn, vi thần đợi ở đây để bảo vệ Hoàng quý phi!”
Ôn Yến hít một hơi khí lạnh, giả chuyện thích khách vào cung, lục soát toàn cung, đến lúc đó lục soát điện Chiêu Dương, vậy thì tội Hoàng hậu có rửa cũng không sạch rồi.
Thiên Sơn tức giận nói: “Ngươi chỉ là một tên thị vệ nhỏ bé, cũng dám nói chuyện với chủ nhân chúng ta như vậy? Sao nào? Bọn ta không về, bọn ta chính là muốn đi ra ngoài, có phải ngươi muốn động thủ hay không?”
Khóe miệng Nghiêm Chân Trân giương lên một nụ cười cay nghiệt: “Không dám, chỉ là vi thần đợi đây để phụng mệnh Hoàng thượng, Hoàng quý phi cần phải biết, một khi xông ra, chính là kháng chỉ không tuân!”
Ôn Yến còn chưa lên tiếng, liền thấy một tên thị vệ vội vã đi tới, còn chưa đứng vững đã hành lễ với Ôn Yến trước: “Tham kiến Hoàng quý phi!”
Sau đó, hắn nói với Nghiêm Chân Trân: “Thống lĩnh, bây giờ đang lục soát trong cung Cần phi nương nương, cũng không phát hiện, sẽ đi qua tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, ty chức muốn hỏi thống lĩnh, tẩm cung của Hoàng hậu Hoàng thượng có chỉ ý muốn lục soát hay không?”
Nghiêm Chân Trân tức giận nói: “Phế vật, cái này còn cần hỏi à? Nếu là thích khách trốn ở trong cung Hoàng hậu nương nương, đến lúc đó uy hiếp tính mạng nương nương, một trăm cái đầu của ngươi cũng không đủ rơi, lục soát, truyền lệnh xuống, điện Chiêu Dương của Hoàng hậu nương nương, cùng nhau lục soát!”
Ôn Yến nghe vậy, dường như nóng vội sắp cắn ra máu, cô lấy lại tinh thần, bình tĩnh quay đầu, nói với Thiên Sơn: “Xem tình hình, hình như thật sự có thích khách, Thiên Sơn, chúng ta hay là trở về thôi, sáng sớm ngày mai lại đi dâng hương cho Thái hậu nương nương!” Vừa nói, vừa làm động tác đưa tay ra với Thiên Sơn.
Thiên Sơn hiểu ý, trong miệng đáp: “Được rồi, dù sao dâng hương trong nhất thời cũng không gấp, nếu gặp phải thích khách…” Hai chữ thích khách của nàng ta vừa dứt lời, người đột nhiên lộn nhào về phía sau, hai chân hướng lên, bắt lấy cằm của Nghiêm Chân Trân, sau đó hai chân duỗi ra, đá bay Nghiêm Chân Trân ra ngoài, Thiên Sơn rơi xuống đất, vỗ hai tay, lạnh lùng nói: “Ngươi dám vô lễ với chủ nhân của ta à!” Vừa nói, rút ra một món đồ, một đoàn thiên nữ rải hoa khua tay múa máy, tự do qua lại, những chiếc lá trên cây dường như bị gió mạnh cuốn lên, tạo thành một rào chắn, xông thẳng tới về hướng thị vệ.
Mắt của đám thị vệ bị lẩn vào trong lá cây, làm gì còn nhớ tới nhìn những thứ khác? Chỉ nghe Ôn Yến nói một câu: “Nhàm chán quá đi, Thiên Sơn, chúng ta trở về thôi!”
Thiên Sơn thu kiếm vào vỏ, dứt khoát đứng ở trước mặt thị vệ, mang trên mặt vẻ lạnh lùng như sương, nói: “Hừ, coi như các ngươi may mắn, sau này đối xử với nương nương nhà ta cung kính một chút!” Vừa nói, liền xoay người tiến vào.
Nghiêm Chân Trân vô cùng chật vật, bị đá lộn nhào trên đất còn bị lá rụng điên cuồng tấn công, không kịp chất vấn, đã không thấy bóng người Thiên Sơn.
Đương nhiên, Ôn Yến cũng không thấy nữa!