Nửa canh giờ không dài, nhưng Dạ Tam đang trông chừng bên giường lại cảm thấy một ngày như bằng một năm.
Hắn ta không thể nói với gia khi hắn tỉnh lại tin tức Vương phi đã an toàn, nhưng lại phải cho hắn một vấn đề khó khăn khi hắn tỉnh lại. Hắn ta nói với Dạ Nhị Vương phi là mạng của gia, nhưng hôm nay gia phải lựa chọn giữa mạng mình và vương phi.
Ngược lại Thế tử An Nhiên rất yên tĩnh, hắn vẫn ngồi ở đó, không tỏ ra đôi chút giận dữ vì vương gia thờ ơ với công chúa.
Thế nhưng mấy người trong phòng đều biết Thế tử An Nhiên sẽ không chịu để yên.
Khi Hứa Kế Thành tỉnh lại, hắn chỉ nhìn lướt qua vật trang trí phía trên bức màn hình vuông trên giường đã biết mình đang ở đâu.
Mọi thứ trong sân này đều được hắn lựa chọn kỹ càng.
Hứa Kế Thành cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ hắn đi tìm Kinh Mặc, nhưng làm thế nào cũng không tìm được.
Đợi khi hắn tỉnh lại, hơi thở của nàng xen lẫn trong hơi thở hắn, hắn cười gọi một tiếng: “Kinh Mặc.”
Giọng hắn rất khàn, sau khi nghe thấy giọng nói của mình, hắn nhắm mắt lại, nuốt nước bọt để làm trơn cổ họng, hắn không muốn để Kinh Mặc nghe thấy giọng khàn của mình.
“Gia.” Dạ Tam thấy Hứa Kế Thành tỉnh lại thì mừng thầm, nhẹ giọng gọi.
“Vương phi đâu? Kinh Mặc đâu? Ta muốn gặp nàng ấy.” Hứa Kế Thành hỏi, trong đầu chợt vang lên những lời Dạ Nhị đã nói trước đó không lâu.
Sống chết chưa rõ, bốn từ này như một con dao đâm thẳng vào ngực hắn, khiến hắn đến cả thở cũng cảm thấy khó khăn.
Dáng vẻ cuống cuồng của Hứa Kế Thành khiến Dạ Tam không dám mở miệng. Hứa Kế Thành quay đầu nhìn Dạ Tam, trong mắt như sắp bốc hỏa.
Hứa Kế Thành nhìn chằm chằm vào Dạ Tam, hắn muốn nói nhưng trong đầu lại trống rỗng.
“Bị trắc phi mang thai của ngươi thiêu chết rồi.” Một giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi vang lên đâm thẳng vào trái tim Hứa Kế Thành như một con dao.
Hắn nổi nóng nhìn về phía An Nhiên, một lúc sau mới thốt lên một từ: “Cút.”
“Kẻ chủ mưu là ngươi, xảy ra chuyện lại không muốn thừa nhận? Không ngờ đường đường là Thành Vương điện hạ cũng là hạng người chỉ biết lừa mình dối người.” Giọng An Nhiên vẫn nhẹ nhàng, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sức sát thương trong lời nói của hắn.
Hứa Kế Thành im lặng nhìn An Nhiên, sau đó khẽ nói: “Nàng ấy là nữ nhân của bản vương, ai bắt nạt nàng ấy, đương nhiên bản vương sẽ lấy lại công bằng cho nàng ấy, không cần Thế tử An Nhiên bận tâm.”
“Nói thì nghe hay đấy, nhưng ngươi đã ở đâu khi nàng ấy bị người khác bắt nạt?” An Nhiên chất vấn, một câu đủ khiến Hứa Kế Thành chỉ muốn độn thổ cho xong.
“Ngươi đã không thể cho nàng ấy hạnh phúc, cũng không bảo vệ được nàng ấy thì có tư cách gì làm phu quân của nàng ấy?”
Câu chữ nóng rực như lửa in dấu trong lòng Hứa Kế Thành.
“Ngươi phát độc, nếu không giải độc chỉ có thể sống một tháng. Bây giờ chúng ta bàn điều kiện, ngươi viết hưu thư, ta sẽ cứu mạng của ngươi.”
“Nàng ấy đã chết thì cần hưu thư để làm gì?” Hứa Kế Thành nghe được An Nhiên nói, trong mắt mừng rỡ như nở hoa, Kinh Mặc của hắn chưa chết.
Nếu Kinh Mặc thật sự đã chết, An Nhiên sẽ không ngồi đây bàn điều kiện với hắn.
An Nhiên biết Hứa Kế Thành đang thăm dò, Kinh Mặc chưa chết vốn là chuyện không thể che giấu, dù sao cũng đâu nhìn thấy hài cốt thi thể trong đám cháy? Vì thế hắn không hề có ý định giấu giếm Hứa Kế Thành.
“Chết cũng không muốn còn liên quan gì đến ngươi, lý do này thế nào?” An Nhiên hỏi, nhưng Hứa Kế Thành lại bị nội thương vì câu nói này…
“Bảo nàng ấy tới nói chuyện với ta.” Hứa Kế Thành nhìn An Nhiên, hắn nói một cách cương quyết nhưng cũng có chút khẩn cầu.
“Nàng ấy sẽ không bao giờ đến gặp ngươi nữa. Có thể ngươi không biết, vì bảo vệ Thành Vương phủ của ngươi, nàng ấy đã không thể bảo vệ Trần Nguyên Khánh và Lãnh Tố. Giữa tình yêu và tình thân, nàng ấy chọn tình yêu, nhưng lại mất đi tất cả.” An Nhiên nói với giọng điệu tràn đầy đau thương.
Hứa Kế Thành không ngờ trước trận hỏa hoạn này lại xảy ra chuyện như vậy…
Trần Nguyên Khánh, Lãnh Tố, hắn biết rất rõ hai người họ đã bảo vệ Kinh Mặc như thế nào, hắn cũng biết vị trí của họ trong lòng Kinh Mặc, vậy mà…
Hứa Kế Thành tự nhận mình không bằng Trần Nguyên Khánh trong lòng Kinh Mặc, ngay cả Lãnh Tố cũng không bằng, nhưng vì hắn, nàng lại thật sự mất đi hai người thân cận…
Đau như cắt, như thể hắn nghe được tin nàng sống chết chưa rõ…
“Hứa Kế Thành, nếu ngươi không thể cho nàng ấy thứ nàng ấy muốn thì buông tay đi.” Một câu cuối cùng, trong giọng An Nhiên lại chứa đựng đôi chút cầu khẩn.
“Đây là chuyện giữa ta và Kinh Mặc, không cần thế tử bận tâm.” Hứa Kế Thành dùng hết sức lực nói với An Nhiên.
An Nhiên chỉ mỉm cười nhìn Hứa Kế Thành, Hứa Kế Thành nhìn An Nhiên, trong lòng có chút luống cuống.
Đúng như lời An Nhiên nói, hắn đã không dành đủ tình yêu cho Kinh Mặc, còn để nàng phải gánh lấy gánh nặng không thuộc về mình.
“Ừ, lựa chọn nằm ở ngươi, chọn mạng sống của mình hay trói buộc Kinh Mặc ở bên mình, ngươi nói đi.” An Nhiên đã lường trước được phản ứng của Hứa Kế Thành, hắn trả lời với vẻ mặt bình tĩnh.
“Ta muốn gặp nàng ấy.” Hứa Kế Thành đáp.
“Ta cũng không biết nàng ấy đi đâu. Nếu lúc đó không có cao thủ cứu được nàng ấy, mạng của nàng ấy cũng đã bỏ lại trong biển lửa đó rồi. Người đã chết một lần sợ rằng sẽ không muốn quay trở lại đầm rồng hang hổ này.”
Hứa Kế Thành không nói nữa, chỉ bất giác đỏ mắt lên.
Như An Nhiên đã nói, hắn không thể cho nàng sự an toàn, thứ tình yêu mà hắn có thể cho cũng chưa từng cho nàng dù chỉ một chút, nàng lấy hắn vì điều gì? Chỉ để gánh thêm một cái Thành Vương phủ lên vai mình thôi ư?
“Ta muốn nàng ấy ở lại, sau này sẽ không để xảy ra chuyện như thế nữa.” Hứa Kế Thành cố hết sức cam đoan với An Nhiên.
An Nhiên chỉ mỉm cười nhìn Hứa Kế Thành, hắn nói: “Lúc trước để cầu hôn Kinh Mặc, ngươi không ngần ngại phát động chiến tranh giữa hai nước. Chúng ta đều cho rằng ngươi vắt óc tìm kế lấy Kinh Mặc để thương yêu, để cưng chiều, nhưng không ngờ…”
Ý khác của An Nhiên là trước đây hắn không trân trọng những gì mình đã trả giá để có được, bây giờ… họ đã không thể tin hắn nữa.
“Nếu cái mạng của ngươi được cứu, sau này ngươi vẫn có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng nếu không… Ngươi cũng biết Kinh Mặc đã đi, dù không có hưu thư các ngươi cũng không thể ở bên nhau.” An Nhiên tốt bụng nhắc nhở Hứa Kế Thành.
Chỉ cần là người thông minh đều biết lúc này nên chọn viết hưu thư, dù sao cũng không giữ được thê tử, giữ lại tính mạng mới có nhiều khả năng hơn không phải sao?
“Sống không có nàng ấy thì có ý nghĩa gì? Tốt hơn là chết cho rồi. Chỉ cần nàng ấy là nữ nhân của ta, chêt cũng phải chôn cùng ta. Kiếp này không thể làm phu thê, kiếp sau làm phu thê cũng không tồi.” Hứa Kế Thành nhắm mắt lại.
Sau khi nói xong, Hứa Kế Thành không mở mắt, hiển nhiên khi nói với An Nhiên những lời này đã hao hết thể lực, giờ đây hơi thở của hắn cũng yếu hơn rất nhiều.
“Vương gia nên suy nghĩ cho kỹ, dù sao chuyện này cũng liên quan tới tính mạng. Nếu vương gia thay đổi quyết định thì có thể gọi người Phi Long Môn đi báo với ta, ta có thể đợi bất cứ lúc nào.” An Nhiên nói xong thì xoay người bỏ đi.
“Không cần chờ, ta sẽ không thay đổi quyết định. Nếu ngươi gặp được Kinh Mặc thì hãy nói với nàng ấy, kiếp này thê tử Hứa Kế Thành ta nhận định chỉ có một người, tên của nàng ấy là Tống Kinh Mặc.”
“Ngươi cũng biết tính tình của Kinh Mặc, nếu muốn thì nàng ấy sẽ bỏ cả mạng sống vì người đó, nhưng khi đã quyết định rời xa sẽ không bao giờ ngoảnh đầu lại. Do đó vương gia không nên nói ra lời thề non hẹn biển này, chung quy một kiếp quá dài, không ai biết trước sẽ xảy ra trắc trở gì đâu.”
An Nhiên nói xong thì rời đi, Hứa Kế Thành nhắm mắt nằm trên giường, trong lòng tràn đầy đau khổ.
Hắn hiểu rất rõ tính tình của Kinh Mặc, nhưng hắn không muốn, cũng không nỡ buông tay.
Nên cứ vậy đi, hắn chẳng cần biết mình còn có thể sống bao lâu, nàng cũng là thê tử của hắn. Dù cả đời này không gặp lại, nàng cũng ở trong lòng hắn.