CHƯƠNG 680: TA KHÔNG PHẢI ÔN YẾN
Khi Thiên Sơn tỉnh lại thì trời đã sáng, trong khoảng thời gian này Ôn Tư công chúa đến tẩm điện của Thái tử, đến tẩm điện của Hoàng thái tôn, thành công vỗ về người bị kinh sợ trong phủ Thái tử.
Đương nhiên, không bao gồm Niệm Y.
Niệm Y ở cùng một chỗ với Thành Nhi, khi Ôn Tư công chúa đến tẩm cung của Thành Nhi, Thành Nhi đang luống cuống tay chân ôm Niệm Y đang khóc lóc giàn giụa.
“Sao thằng bé lại khóc thành thế này? Con bắt nạt thằng bé sao?” Ôn Tư công chúa không nhịn được hỏi.
Mặc dù hỏi như vậy, nhưng Ôn Tư hiểu rõ hơn ai hết, Thành Nhi thích đệ đệ nho nhỏ thường theo đuôi mình này nhất.
Thành Nhi rất oan ức nhìn Ôn Tư công chúa, sốt ruột lắc đầu, sao cậu bé lại nỡ lòng bắt nạt đệ đệ mềm mại này chứ.
“Thích khách cũng không giết đến đây, bình thường ban đêm thằng bé ngủ rất yên ổn, chỉ có hôm nay…” Ôn Tư công chúa vô cùng rõ ràng, mình không thể nghi ngờ Thành Nhi, nhưng nhìn dáng vẻ oan ức của nhóc con Niệm Y này, cô thật sự không nghĩ ra nguyên nhân hôm nay thằng bé khác lạ.
“Cô cô, ta thương Niệm Y nhất, sao ta nỡ lòng bắt nạt đệ ấy, đệ ấy là ngủ rồi khóc, khóc đến trời long đất nở, ta cũng không có cách nào, ta…” Nghĩ đến mình không cách nào vỗ về Niệm Y, Thành Nhi cũng quên rằng mình cũng chỉ là một đứa bé, cậu bé rất áy náy vì mình không cách nào an ủi Niệm Y.
“Mẫu thân, mẫu thân, mẹ, ta muốn mẹ ôm.” Niệm Y khóc đến nghẹn ngào nhìn thấy Ôn Tư công chúa, vươn tay, đau buồn mà nói ra, đôi mắt vì khóc mà đỏ bừng nhìn chằm chằm Ôn Tư công chúa.
Toàn bộ trong mắt đều là quyến luyến không muốn xa rời mẹ mình, nhìn thấy dáng vẻ của Niệm Y, trái tim Ôn Tư công chúa mềm nhũn, cô quên mất mình từng dặn dò không cho Niệm Y gọi mình là mẹ, cũng quên mất mình vẫn luôn tự nhắc nhở phải giữ khoảng cách với đứa nhỏ này, cô đưa tay ôm đứa nhỏ đáng thương vào trong lòng.
Cảm xúc mềm mại, nhiệt độ ấm áp lập tức khiến trái tim Ôn Tư công chúa mềm nhũn.
“Mẫu thân, mẫu thân.” Đứa nhỏ ngốc nghếch nằm trong ngực cô gọi lên những tiếng mẫu thân, Ôn Tư công chúa cảm thấy trái tim mình đã sớm hóa thành một vũng nước.
Ôn Tư ôm Niệm Y vào trong ngực mà khẽ khàng vỗ về, khẽ khàng vuốt ve sau lưng cậu bé, dáng vẻ dịu dàng này khiến Huyên Nhi cũng phải hơi nghi ngờ, hình như công chúa của bọn họ tự coi mình là mẫu thân người ta rồi.
“Niệm Y, con ngủ cùng ca ca, ta phải đi về.” Ôn Tư công chúa không cách nào ở lâu trong cung của Thành Nhi, bởi vì thích khách xâm phạm, trong phủ còn rất nhiều chuyện phải xử lý.
“Mẫu thân, mẫu thân, Niệm Y muốn mẫu thân, Niệm Y muốn phụ thân, Niệm Y muốn phụ thân, Niệm Y…” Niệm Y nghe thấy lời của Ôn Tư, nước mắt lại thi nhau rơi xuống, Ôn Tư vốn tính rời đi lại lần nữa đầu hàng thỏa hiệp với nước mắt của Niệm Y.
Ôn Tư ôm Niệm Y tiếp tục vỗ về, mãi đến khi Thành Nhi ngủ thiếp đi trong giọng nói dịu dàng của cô, Niệm Y vẫn mở to đôi mắt tựa quả nho nhìn Ôn Tư công chúa.
“Niệm Y ngoan, con đi ngủ trước, chờ ngày mai ta quay lại thăm con.” Ôn Tư khẽ nói, lời nói mềm mại như bông, nhưng Niệm Y lại không hề nhúc nhích, cậu bé chỉ lắc đầu, trong con ngươi trống rỗng tựa đêm tối lại đong đầy nước mắt.
Ôn Tư công chúa chỉ có thể tiếp tục bại trận, lần lượt thỏa hiệp, mãi đến khi sắc trời bắt đầu sáng lên, Niệm Y mới ngủ thiếp đi.
Chỉ là dù cậu bé ngủ rồi nhưng vẫn nắm chặt ống tay áo Ôn Tư công chúa, trong lúc ngủ mơ đều khẽ gọi mẫu thân.
Cuối cùng Ôn Tư vẫn không đành lòng bỏ lại cậu bé mà rời đi, cô dặn Huyên Nhi tìm một tấm chăn phủ thêm cho Niệm Y, sau đó ôm Niệm Y trở lại tẩm điện của mình, cô vừa đi vào tẩm điện, thị nữ nói với cô, Thiên Sơn tỉnh rồi.
“Công chúa người không sao chứ?” Sau khi Thiên Sơn nhìn thấy người của Tống Vĩnh Kỳ vào thì cũng không chống đỡ được nữa, nhưng trong nháy mắt ngã xuống, nàng ta nhìn thấy thanh kiếm kia đâm về phía Ôn Tư công chúa, vì vậy khi nói chuyện Thiên Sơn vẫn luôn quét mắt nhìn thân thể Ôn Tư công chúa.
“Yên tâm, ta không sao, Thiên Sơn, sau này gặp chuyện như vậy, đừng chỉ để ý đến ta.” Ôn Tư công chúa ôm Niệm Y ngồi ở đầu giường, khẽ nói với Thiên Sơn.
Thiên Sơn không nói gì, nhưng nhìn ra được, nàng ta không tán thành lời nói của Ôn Tư công chúa.
“Ta không phải Ôn Yến, không phải Môn chủ của ngươi.” Khi Ôn Tư công chúa lên tiếng, đáy lòng mang theo ngột ngạt không cách nào gỡ bỏ.
“Chính là người.” Mặc dù lời nói của Thiên Sơn suy yếu, nhưng nói ra vô cùng rõ ràng.
“Ta cũng hi vọng là vậy, nhưng ta thật sự không phải, ta là Ôn Tư công chúa của nước Tử Húc.” Ôn Tư công chúa nói xong, đáy mắt cũng lộ ra mất mát.
Thiên Sơn không nói tiếp nữa, nhưng trong ánh mắt đều là tin tưởng vững chắc, sợ rằng trên thế giới này không có ai khác giống như Môn chủ của nàng ta, không để ý đến sống chết bản thân mà kề vai chiến đấu với nàng ta, chỉ bằng điểm này, cô chính là Môn chủ của nàng ta.
“Ta không hề có trí nhớ liên quan đến Ôn Yến.” Ôn Tư công chúa nói lời thuyết phục, mặc dù bây giờ cô thật sự muốn trở thành Ôn Yến.
Ôn Yến, đó là một người phụ nữ như thế nào, người đàn ông yêu thương lại vì một người phụ nữ có bề ngoài giống cô mà có thể vào sinh ra tử, thuộc hạ trung thành lại vì một người phụ nữ có bề ngoài giống cô mà có thể không màng tính mạng, còn cả cậu bé mềm mại quyến luyến không muốn rời xa đang nằm trong ngực mình này, đều khiến lòng cô mềm mại không nỡ buông tay.
Ôn Tư công chúa không dám để mặc cho bản thân chìm đắm, cô sợ mình sẽ tham lam, chờ Ôn Yến thật sự trở về, mình sẽ không thể quay đầu.
Cô sợ sa vào dịu dàng của Tống Vĩnh Kỳ sẽ đánh mất trái tim của mình, cô sợ sa vào trung thành của Thiên Sơn sẽ không nỡ buông bỏ nữa, cô thừa nhận mình đã bắt đầu có lòng tham, vì vậy biện pháp tốt nhất chính là chặt đứt ngay lập tức.
“Từ lúc nào mà công chúa biết tên Ôn Yến?” Cho đến bây giờ Thiên Sơn chưa từng nói tên Môn chủ là Ôn Yến, ở trước mặt Ôn Tư công chúa, nàng ta chỉ luôn nói chủ tử của ta như thế này, Môn chủ của ta như thế kia, nhưng chưa bao giờ nói với Ôn Tư công chúa, Môn chủ của nàng ta là Ôn Yến.
Ôn Tư công chúa mỉm cười nhìn Thiên Sơn, nghiêm túc nói: “Chàng nói cho ta biết chàng là Tống Vĩnh Kỳ.”
Thì ra, đây mới là nguyên nhân mấy ngày trước công chúa cho Tống Vĩnh Kỳ rời khỏi phủ Thái tử. Cô cố gắng kiềm chế trái tim đã rung động của mình, cứ luôn thuyết phục bản thân là Ôn Tư công chúa, không có bất kỳ quan hệ gì với Ôn Yến, nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại cứ xông vào lòng cô, để lòng cô không cách nào bình tĩnh như nước nữa.
“Là hận trước đó Hoàng thượng từ chối hòa thân, hay là người thật sự rung động rồi?” Thiên Sơn bình tĩnh hỏi.
“Ngươi nói đi?” Ôn Tư công chúa hỏi lại, đáy mắt sáng rực.
“Một người đàn ông như vậy, rất khó khiến người ta không rung động, chỉ là chàng không thuộc về ta.” Thiên Sơn không trả lời, Ôn Tư công chúa lại không thể chờ đợi, cô nói xong, vẻ mặt là thất vọng mất mát.
Khi y nổi giận cứu mình khỏi tay Từ Trường Khanh, lòng cô đã rung động, bởi vì cho đến bây giờ không ai che chở mình chu toàn như vậy, ngay cả Thái tử ca ca của cô, phụ hoàng của cô cũng không thể.
Không có người phụ nữ nào lại không thích một người đàn ông có bờ vai vững chắc có thể che gió che mưa, Ôn Tư cô cũng không ngoại lệ.
“Thiên Sơn, chờ ngươi khỏe rồi, mang Niệm Y trở về đi, nói cho thằng bé biết, ta không phải Ôn Yến, nếu như thằng bé lại đến, ta sẽ không khống chế nổi lòng mình, chờ Ôn Yến kia xuất hiện, ta chính là bi kịch lớn nhất.” Ôn Tư công chúa khẽ nói, đây là chút lý trí cuối cùng cô có thể giữ vững.
Thiên Sơn nhìn Ôn Tư, đột nhiên bật cười, nắng sớm mờ nhạt rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của nàng ta, nàng ta nhắm mắt rồi lại mở ra, khẽ nói: “Công chúa, người từng học võ công sao? Trước đó khi người đánh với ta, chiêu thức kia giống hệt Môn chủ Ôn Yến.”