Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 420: BINH BỘ THƯỢNG THƯ
Tống Vĩnh Kỳ biết được tin tức Lý Tuân đã trở về trước khi thượng triều, chỉ nói tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Tống Vân Lễ, chàng cũng không kịp nói tỉ mỉ rõ ràng với Lý Tuân, chỉ dặn dò nếu như lúc thượng triều mà Trần Nguyên Khánh có làm khó làm dễ thì kêu hắn ra làm chứng.
Tống Vĩnh Kỳ và tất cả mọi người ở đây đều không nghĩ tới mưu đồ của Tống Vân Lễ lại lớn như vậy, một mũi tên trúng ba con nhạn.
Mà mũi tên này đều hướng về tử huyệt của Tống Vĩnh Kỳ, một cái bất kỳ nào trong đó thành công được thì hậu quả đều không thể tưởng tượng nổi.
Mà những người được xem là trọng thần của triều đình, lúc nãy còn ép buộc hoàng thượng ra tay với Phi Long Môn, đối với quân Khắc Châu thì bọn họ cũng có chỗ nghi ngờ.
“Lý Tuân, chuyện có tầm quan trọng lớn như vậy ngươi tốt nhất vẫn nên suy nghĩ kỹ rõ ràng rồi hẵng nói, cái gì mà Tống Vân Lễ âm mưu muốn giết Ôn Yến, hủy đi Quân Khắc Châu, làm cho Phi Long Môn và hoàng thượng li tâm? Ôn Yến và Tống Vân Lễ cấu kết với nhau, rõ ràng đã có chứng cứ vô cùng xác thực.” Trần Nguyên Khánh đương nhiên biết tất cả những chuyện này đều là mưu kế của Tống Vân Lễ, nhưng mà hiện tại hắn ta không thể để cho Lý Tuân nói ra, nói ra thì bọn họ liền trở thành kẻ giúp người xấu làm điều ác, cho dù Bọn họ có thể nói mình không biết rõ tình hình.
Nhưng mà ai cũng sẽ nghi ngờ, một khi hạt giống nghi ngờ rơi xuống…
“Hoàng thượng, đây là thư mà Tống Vân Lễ đưa cho mạt tướng.” Lý Tuân dùng bàn tay dính máu lấy một phong thư từ trong ngực ra, cung kính nâng lên trên đỉnh đầu.
Lộ công công bước nhanh đi qua cầm thư tới trước mặt của Tống Vĩnh Kỳ, sắc mặt khó xử nhìn Tống Vĩnh Kỳ rồi nói: “Hoàng thượng, trong bức thư này tất cả đều là vết máu, nếu không thì để nô tài đọc cho người nghe.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn thoáng qua Lộ tổng quản liền đưa tay nhận lấy bức thư, nội dung của bức thư cũng đơn giản, trong đó viết Lương Quang Tường sẽ nghĩ cách để xúi giục người của quân Khắc Châu bao vây Ôn Yến, chờ người của quân Khắc Châu đưa Ôn Yến vào chỗ chết thì để cho hắn ta dẫn theo ba nghìn hộ vệ đến, mang danh giết quân Khắc Châu báo thù cho Ôn Yến, sau đó sẽ đến quân danh của quân Khắc Châu, ba nghìn hộ vệ của Nam Chiếu sẽ gia nhập vào quân Khắc Châu.
“Lương Quang Tường mới thật sự là người đã cấu kết với Tống Vân Lễ, cho nên cái mà ông ta gọi là chứng cứ cũng không đủ căn cứ.” Tống Vĩnh Kỳ vừa ra hiệu cho Lộ công công đưa thư cho mấy vị trọng thần nhìn, vừa trịnh trọng nói.
Sau khi đọc xong lá thư, trong đám quần thần không có ai tiếp tục nói, bọn họ đều chờ đợi Tống Vĩnh Kỳ mở miệng một lần nữa.
“Trần Nguyên Khánh, ngươi có muốn nói với trẫm rốt cuộc chuyện này là như thế nào hay không?” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng hỏi.
“Mạt tướng không hề biết có chuyện gì đã xảy ra, dù sao khoảng cách giữa quân Khắc Châu và hoàn thành rất xa, thần…” Trần Nguyên Khánh rủ sạch quan hệ của mình với Quân Khắc Châu, hắn ta lại quên rằng trước đó trên triều đình hắn ta đã nói rằng, hắn ta với Lương Quang Tường liên lạc với nhau bởi vì hắn ta là người đại diện của binh bộ thượng thư.
“Ha ha.” Đối với hành vi tích cực vung nồi của Trần Nguyên Khánh, cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ cũng chỉ cười haha hai tiếng, rồi rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Chỉ có Trần Nguyên Khánh cảm thấy trái tim của mình đang thắt chặt lại, bởi vì Tống Vĩnh Kỳ như thế này không phải là dáng vẻ mà hắn ta quen thuộc.
“Hoàng thượng, ám vệ của Phi Long Môn khẩn cấp gửi tin tình báo tới, mời hoàng thượng ngự lãm.” Đột nhiên có thị vệ xông vào đại điện, sốt ruột đưa thư trong tay của mình vào tay của Lộ công công.
Lộ công công vốn còn đang muốn trách cứ người kia lỗ mãng, còn chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ vượt lên phía trước một bước, lấy lá thư kia vào trong tay của mình.
Hôm nay ở trên triều đình, cho dù Lý Tuân đã nói tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Tống Vân Lễ, chàng vẫn không có cách nào yên tâm như cũ.
Có thể để cho chàng yên tâm cũng chỉ có tin tức của Phi Long Môn, chỉ có tin tức do người của Ôn Yến truyền đến thì chàng mới dám tin tưởng.
Vội vã xem thư xong, rốt cuộc thì trái tim của Tống Vĩnh Kỳ cũng rơi xuống, chàng ra hiệu cho Lộ công công đưa thư cho Tiêu Tướng, Tống Vĩnh Cương và Trương Tư Không xem xong liền nhẹ giọng nói một câu: “Vẫn may là Ôn Yến vẫn còn sống, vẫn may là Phi Long Môn trung thành vẫn còn, nếu như không phải là bọn họ thì hôm nay toàn quân Khắc Châu đã bị diệt hết rồi. Tống Vân Lễ đã đưa ra quyết định muốn dùng thế lực của mình để thay máu toàn quân Khắc Châu của chúng ta, là Ôn Yến và Phi Long Môn đã ngăn cản hành động của bọn hắn.”
Sau khi Tống Vĩnh Kỳ nói xong mấy lời này thì cảm thấy trong lòng của mình đều nóng lên, Ôn Yến của chàng mãi mãi cũng nằm ngoài dự đoán của người ta, mãi mãi cũng để cho chàng thấy kiêu ngạo.
Tính mạng của năm mươi nghìn Quân Khắc Châu đã được cô cứu lại.
Từ đó về sau, năm mươi nghìn quân Khắc Châu này sẽ không còn là binh sĩ riêng của Trần Nguyên Khánh, thế lực của chàng lại được củng cố một lần nữa.
“Trần Tướng Quân, ngươi là đại diện binh bộ thượng thư, ngươi cũng đã nói ngươi vẫn luôn chú ý đến chuyện quân Khắc Châu bất ngờ làm phản, chính vì vậy mà còn liên lạc nhạc với Lương Quang Tường.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng trần thuật lại, lời nói bình thản lại khiến cho lòng của Trần Nguyên Khánh hoảng hốt không thôi.
“Mạt tướng ngu dốt, đã thiên vị tin lời của Lương Quang Tường, thiếu chút nữa hại quân Khắc Châu, mong hoàng thượng thứ tội.” Lúc này Trần Nguyên Khánh đã rơi vào trạng thái cái gì cũng không dám nói.
Quân Khắc Châu đã xảy ra bất cứ chuyện gì thì chính là thất trách của hắn ta, trước đó quân đội bất ngờ làm phản, hắn ta vừa mới tiếp quản không lâu thì vẫn có thể bỏ qua. Nhưng mà lần này, Lương Quang Tường mưu đồ thay máu quân Khắc Châu nhưng mà hắn ta lại không hề biết gì về nó, sợ là chẳng có mấy người sẽ tin tưởng.
Thủ lĩnh tối cao của phụ trách quản lý quân đội vậy mà lại không có được mấy người tâm phúc ở trong quân? Nói như vậy thì ai mà tin chứ?
Nhưng mà hiển nhiên hắn ta không muốn gánh chịu tội danh cùng với Lương Quang Tường, cho nên hắn ta đã thông minh nhận tội, chỉ nói là mình thiên vị tin tưởng Lương Quang Tường.
Đương nhiên hắn ta thiên vị tin tưởng Lương Quang Tường cũng có nguyên nhân, bởi vì hoàng thượng tin tưởng Lương Quang Tường, nếu không thì sao có thể để cho hắn ta làm đại thiên tuần thú?
“Trần Nguyên Khánh, lần này ngươi không chỉ có chuyện thiên vị tin tưởng Lương Quang Tường, mà ngươi càng thất trách, cho nên…” Tống Vĩnh Kỳ vẫn chưa nghĩ xong phải xử lý Trần Nguyên Khánh như thế nào, dù sao thì bây giờ bệnh của Tính Quốc Hầu vẫn chưa khỏi, người ở trong triều có thể gánh vác được chức binh bộ thượng thư ngoại trừ Trần Nguyên Khánh ra thì cũng không còn người nào khác, cho dù hiện tại Trần Nguyên Khánh dụng ý khó lường, nhưng lại không thể không thừa nhận hắn ta là một người có năng lực dẫn binh.
“Hoàng thượng, Trần Tướng Quân đã phạm phải một sai lầm lớn như vậy mà có thể bỏ qua nhẹ nhàng, ngài muốn thuyết phục dân chúng như thế nào đây, muốn đòi lại công đạo cho những mạng người oan uổng của quân Khắc Châu như thế nào đây?” Trấn Quốc vương gia Tống Vĩnh Cương thấy Tống Vĩnh Kỳ vẫn ôn hòa đối với chuyện này, nhịn không được mà thấp giọng nói.
“Hoàng thượng, thần cảm thấy chức binh bộ thượng thư này tạm thời để cho Trấn Quốc vương gia thay thế thì phù hợp hơn.” Tiêu Tướng thấy Tống Vĩnh Cương đã mở miệng, cũng đã hiểu rõ ý đồ của hắn nên liền nhanh chóng mở miệng nói.
“Hoàng thượng, cái này không ổn đâu đâu, trong triều của chúng ta có rất ít người trong hoàng tộc đảm nhiệm việc phụ trách bộ binh, dù sao huyết mạch của hoàng tộc…” Trương Tiền Huy thấy Trần Nguyên Khánh không ngừng nháy mắt với mình sau khi nghe thấy Tiêu Tướng nói vậy, mặc dù trong lòng của ông ta không muốn nhưng vẫn mở miệng nói.
“Hoàng thượng, nếu như sai lầm lần này của Trần tướng quân mà không cần phạt nghiêm khắc, đến lúc đó sẽ làm cho lòng quân bất ổn, đến lúc đó…” Ngay lúc Trương Tiên Huy vừa mới dứt lời thì Trương Tư Không lại vội vàng nói, ông ta thấy được rõ ràng bây giờ không phải là lúc thảo luận vấn đề ai thích hợp với chức binh bộ thượng thư, mà là phải trừng phạt Trần Nguyên Khánh. Chỉ khi Trần Nguyên Khánh không có tư cách đảm nhiệm chức binh bộ thượng thư, lúc này Tống Vĩnh Cương mới có thể được đề cử theo lẽ đương nhiên.
“Chắc chắn Trần Nguyên Khánh đã không thể đảm nhiệm được chức binh bộ thượng thư nữa, bên phía Quân Khắc Châu tất nhiên trẫm phải bàn giao.” Tống Vĩnh Kỳ đương nhiên hiểu rõ ý của Trương Tư Không, cho nên nhẹ giọng nói.
“Hoàng thượng, chuyện này không ổn, liên quan đến việc bổ nhiệm và bãi nhiệm binh bộ thượng thư thì cần phải có hoàng thượng, Tiêu Tướng, vi thần và còn có thái úy cùng nhau thương nghị…” Trương Tiên Huy nghe thấy Tống Vĩnh Kỳ đã quyết định, trong lòng của ông ta có chút sốt ruột, chỉ là sau khi nói ra thì ông ta mới ý thức được Lương Quang Tường đã không còn có tư cách ở đây thảo luận chính sự nữa rồi.
Hoàng thượng và Tiêu Tướng đương nhiên cùng một phe, còn một mình mình, không có sức lực để thay đổi…
“Hoàng thượng, quả thật là thần đã thất trách, nhưng mà…” Trương Tiên Huy cũng hiểu rõ đạo lý, Trần Nguyên Khánh đương nhiên cũng hiểu rõ, chỉ là cứ như vậy mà giao ra quyền lợi vất vả mới vào trong tay, hắn ta thật sự rất không cam tâm. Hắn ta cố gắng hết sức biện bạch cho mình với Tống Vĩnh Kỳ, chỉ là Tống Vĩnh Kỳ chỉ lạnh lùng cười với hắn ta một tiếng, cũng không thay đổi quyết định của chàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK