CHƯƠNG 182: ÔN YẾN HÔN MÊ
Tất cả các ngự y đều tới, đây là cuộc chiến giữa sự sống và cái chết, ngự y đang tranh giành thời gian với thần chết.
Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn ngồi trước giường nắm chặt tay cô, trong đầu chàng chỉ nhớ những lời của đạo trưởng. Chàng tuyệt vọng đến tận đáy lòng nhưng vẫn không ngừng đắp thêm hy vọng cho chính mình. Chàng tự nhủ rằng cô không nỡ bỏ chàng, vì vậy cô sẽ cố chịu đựng.
Nhưng khi ngự y quỳ xuống trước mặt chàng và nói rằng cả người lớn và thai nhi đều không giữ được, cơ thể chàng mềm nhũn trượt xuống, đầu đập vào góc giường, máu lập tức chảy ra ồ ạt!
Chàng thậm chí còn không biết cô đang mang thai, chàng đã mong chờ từ lâu và luôn muốn có một đứa con với cô, con gái cũng được, con trai cũng không sao, chàng không quan tâm. Chỉ cần do cô sinh, chàng sẽ coi như châu báu.
Nhưng chàng lại không có cơ hội nhìn thấy đứa bé ra đời, nhìn vào khuôn mặt câm lặng của Ôn Yến, tim chàng như bị moi sạch. Chàng cố gắng cô đọng suy nghĩ của mình, nghĩ xem bước kế tiếp nên đi như thế nào, nhưng trong đầu lại là một mảnh phân tán, chàng không nắm giữ được thứ gì cả.
Một người bên cạnh đỡ chàng dậy, chàng vô thức kéo tay người đó và thấy được đó là Trấn Quốc Vương gia Tống Vĩnh Cung , chàng ngỡ ngàng nói: “Hoàng huynh, đệ đã đánh mất nàng ấy rồi!”
Tống Vĩnh Cung nghẹn ngào gật đầu: “Không sao, không sao đâu, sẽ có kỳ tích, sẽ có kỳ tích thôi!”
Tống Vĩnh Kỳ lòng như tro tàn, chàng tiếp tục lẩm bẩm: “Cả đời này, dù là người đệ yêu hay người yêu đệ, cuối cùng họ đều vì đệ mà chết!”
Tống Vĩnh Cung cũng rơi giọt nước mắt nam nhi. Hắn biết, cái chết của Ôn Yến là một đả kích rất lớn đối với Tống Vĩnh Kỳ, chàng không thể chấp nhận được việc Ôn Yến lại rời đi một lần nữa.
Gia Cát Minh được gọi gấp đến. Khi chàng ta nhìn thấy Ôn Yến trong bộ dạng mặt không có chút máu, trái tim chàng ta siết chặt lại. Chàng ta không nhiều lời mà bước ngay tới cứu người.
Nhưng Ôn Yến không có chút phản ứng nào, mạch đập không thể cảm nhận được nữa.
Gia Cát Minh nhảy cẫng lên đấm một cú vào mặt Tống Vĩnh Kỳ và hét vào mặt chàng: “Sư phụ từng nói rằng, nếu nàng ấy tiếp tục ở lại bên cạnh ngươi thì thậm chí không thể giữ được tính mạng, sao ngươi lại ích kỷ như vậy? Tại sao ngươi không để nàng ấy rời đi? Ngươi làm tổn thương nàng ấy hết lần này tới lần khác, không quan tâm đến cảm xúc của nàng ấy, không đếm xỉa đến nỗi đau của nàng ấy. Ngươi qua lại giữa nhiều nữ nhân như thế, lúc thích thì dỗ dành nàng ấy như một con cún con, lúc không thích thì nghi ngờ suy đoán. Tống Vĩnh Kỳ, ngươi không yêu nàng ấy thì nên để nàng ấy đi.”
“Gia Cát Minh, ngươi điên rồi hả?” Tống Vĩnh Cung kéo chàng ta ra và tức giận nói.
Tống Vĩnh Kỳ bình tĩnh nhìn Gia Cát Minh, trái tim của chàng như bị dao cùn cứa vào. Đúng vậy, ngay từ đầu chàng đã biết rằng nếu nàng tiếp tục ở bên mình, nàng sẽ chết. Vì sao mình luôn ích kỷ như vậy? Chàng nghĩ mình có thể thay đổi được gì chứ?
Chính sự ích kỷ của chàng đã hại chết cô, chính chàng đã lấy danh nghĩa yêu cô để làm tổn thương cô.
Chàng ngồi xổm xuống, trái tim chàng đau đớn vô cùng.
Nếu có thể giúp cô khỏe lại, chàng thà rằng không gặp cô cả đời này, miễn là cô còn sống.
Bỗng nhiên, Lam ngự y hét một tiếng: “Mau nhìn này, hình như đã có hô hấp.”
Mọi người nhìn sang và thực sự thấy ngực của Ôn Yến hơi phập phồng, mặc dù rất nhẹ nhưng có thể thấy rõ ràng.
Gia Cát Minh rảo bước đi qua rồi chìa tay bắt mạch, mạch đập gần như không cảm nhận được, nhưng vẫn có mạch đập.
“Mau lên, tiếp tục cứu nàng ấy!” Gia Cát Minh khàn giọng hét lên, chàng ta mở hòm thuốc ra và lấy Hộ tâm đan cho Ôn Yến ăn.
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ dâng lên một chút mừng rỡ, chàng cẩn thận nhìn cô, nhìn ngự y và Gia Cát Minh đang cứu người. Chàng thấy vết thương trên ngực cô rất lớn, rất khủng bố, mặc dù máu tươi đã ngừng chảy nhưng máu loãng vẫn đang nhỏ giọt xuống dưới.
Chàng ngừng thở vì sợ chỉ một cái hít sâu cũng sẽ làm thay đổi tình hình.
Gia Cát Minh bảo mọi người ra ngoài hết, nhưng chàng không muốn đi mà đứng bên cạnh giường như một khúc gỗ, và lặng lẽ nhìn người con gái chàng yêu nhất cuộc đời này.
Gia Cát Minh không làm gì được chàng nên đành phải để chàng ở lại.
Gia Cát Minh đã cho Ôn Yến ăn mấy viên Hộ tâm đan nhưng vẫn không có tiến triển gì, việc đáng mừng nhất đó là có thể bắt được mạch đập của cô, và cũng có thể cảm nhận được hơi thở từ lỗ mũi.
Cô còn sống, đây là tin tức tốt nhất.
Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn trông coi cô, mọi thứ xảy ra vào ngày hôm nay như một cơn ác mộng.
Suốt ba ngày ba đêm, Ôn Yến vẫn chưa tỉnh lại, nhưng mạch đập không biến mất. Tống Vĩnh Kỳ trông cô ba ngày ba đêm, không ăn không uống không ngủ.
Gia Cát Minh cũng không rời đi, chàng ta sẽ cho Ôn Yến ăn một viên Hộ tâm đan vào mỗi ngày, sau đó buộc cho ăn chút canh để bảo vệ tính mạng của cô.
Cho đến ngày thứ tư, Chung Phục Viễn dẫn một đạo sĩ đến.
Đạo sĩ nhìn thấy vẻ mặt không chút máu của Ôn Yến bèn khẽ lắc đầu: “Đứa nhỏ này, sao ngươi không nghe lời ta nói chứ? Có còn nhớ mục đích của Dược vương khi cho ngươi đến lúc trước hay không? Thuật châm cứu của ngươi là để mang lại hạnh phúc cho dân chúng, nhưng ngươi lại bị tình yêu vây hãm, làm trái nỗi khổ tâm của Dược vương và sư phụ.”
Sau khi nghe ông ta nói xong, nước mắt của Tống Vĩnh Kỳ ứa ra, chàng bất chấp uy nghi của vua một nước mà quỳ xuống cầu xin ông ta: “Đạo trưởng, xin ngài hãy cứu nàng ấy.”
Đạo trưởng hất cây phất trần lên và thở dài nói: “Nếu ta cứu được nàng ấy, ngươi có bằng lòng để nàng ấy rời đi không?”
Tống Vĩnh Kỳ gật đầu, trong mắt chàng đầy bi thương: “Chỉ cần nàng ấy có thể sống sót, cả đời này ta không gặp lại nàng ấy cũng được.”
Đạo trưởng gật đầu: “Ngươi là vua của một nước và có sứ mệnh riêng của mình. Nàng ấy xuyên qua ngàn năm mà đến, và cũng có sứ mệnh riêng của mình. Ta đưa nàng ấy đi, nàng ấy sẽ sống sót, nhưng duyên phận của hai người chỉ có thể tiếp tục ở kiếp sau.”
Đạo trưởng thở dài bế Ôn Yến lên, dưới chân như nổi gió, lại cưỡi gió mà đi.
Thiên Sơn đỡ Tống Vĩnh Kỳ dậy, giọng khàn khàn: “Hoàng thượng, chủ tử đã đi rồi.”
Tống Vĩnh Kỳ mất hồn mất vía nhìn theo hướng đạo trưởng và Ôn Yến biến mất, sau đó lê bước chân nặng nề rời đi.
Kiếp này không có duyên phận, kiếp sau tiếp tục, đây cũng là một nguyện vọng tốt đẹp.
Chỉ có điều, chàng không biết làm thế nào để trái tim mình bớt đau.
Chàng đứng trước hành lang ngắm hoa nở, bên tai như thể lại nghe được tiếng nói du dương của cô: “Tên ta là Ôn Yến!”
Đó không phải là một căn bệnh dịch, khuôn mặt tươi cười của cô là một bông hoa nở trong tim chàng, nó mãi mãi rực rỡ, dùng không héo tàn.
Cho đến khi sinh mệnh của chàng dừng lại, linh hồn bay đi.
Có lẽ chàng sẽ không yêu một nữ tử nhiều như vậy trong đời này.
Có lẽ, tình yêu mới là một căn bệnh dịch.
Tống Vĩnh Kỳ ngồi trước hành lang Thải Vi cung. Chàng đã ngồi đấy rất lâu, ngồi đấy kể từ lúc Ôn Yến được đạo sĩ đưa đi.
Trong lòng chàng, nỗi buồn lúc đầu dần dần sinh ra vui vẻ.
Ít nhất là cô không chết, ít nhất là, chàng đã từng có cô.
Bọn họ từng có một kỷ niệm mà họ không thể quên trong cuộc đời này.
Trước hành lang hoa vẫn rơi, chẳng qua người không còn nữa, vậy cũng tốt, cũng tốt, Tống Vĩnh Kỳ thầm nhủ trong lòng. Nàng đi cũng tốt, nàng không nên bị mắc kẹt trong hoàng cung, nàng nên có ước mơ của riêng mình, nên có sự theo đuổi của riêng mình, không thể bị ta liên lụy nữa. Nếu ở lại bên cạnh ta, nàng sẽ bị thương thêm lần nữa. Ôn Yến, chỉ mong cả đời này nàng được bình an vui vẻ, không gặp ưu phiền.
“Hoàng thượng, quay về dùng bữa thôi!”
Người nói là Tổng quản Thái giám vừa được Hoàng Thái hậu đề bạt, Lộ công công. Ông ta đang khom lưng đợi Hoàng đế đứng dậy.
“Tiểu Lộ Tử, trước đây ngươi làm người hầu ở đâu?” Tống Vĩnh Kỳ không đứng lên mà hỏi Lộ Tổng quản.
Lộ công công khiêm nhường trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, lúc trước nô tài là người hầu ở Phủ Nội vụ.”
“Vậy dụng cụ ở Thải Vi cung đều do ngươi sai người đưa tới phải không?”
“Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy ạ!”
Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy quay sang nhìn cửa điện của Thải Vi cung, cánh cửa này chỉ luôn mở cho một người.
“Đóng cửa Thải Vi cung, không ai được vào ngoại trừ Trẫm.”
Lộ Tổng quản giật mình, ngay sau đó ông ta cúi đầu và cau mày: “Rõ!”
Tống Vĩnh Kỳ sải bước rời đi. Từ nay về sau, Thải Vi cung không còn Ôn Yến, cuộc sống của chàng cũng không còn Ôn Yến.