Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 693: TÔM CÀNG CAY

Kinh Mặc có thể nhận ra Hứa Kế Thành chỉ khuất phục ở vẻ bề ngoài, cậu bé ấy không hề coi mình là đối thủ.

Bởi thế sau khi Trọng Lâu ngồi xuống, Kinh Mặc len lén nói với cậu bé mình đã chuốc thuốc độc cho Hứa Kế Thành, nếu như không uống thuốc giải trong vòng một ngày thì cả đời này đều không tài nào lên tiếng nổi nữa.

Nghe thấy thế, Hứa Kế Thành biến sắc, nhưng không ngờ Kinh Mặc lại nói tiếp: Nếu như không uống thuốc giải trong vòng hai ngày, thế thì cổ họng sẽ ngứa ngáy, sau đó sẽ rất đau, sau này mỗi lần ăn cơm đều phải chịu đựng cơn đau giày vò…

Ánh mắt của Hứa Kế Thành toát ra vẻ van nài, nhưng miệng của Kinh Mặc vẫn không hề ngừng lại, cô bé có lòng tốt nói với Trọng Lâu, nếu như trong vòng ba ngày không uống thuốc giải, thực ra hậu quả của mấy ngày trước cũng chẳng đáng là gì, bởi vì đã chết mất luôn rồi còn đâu.

“Biết chết là cái gì không? Đó là bị nhốt vào trong một cỗ quan tài, rồi sau đó chôn sâu dưới nền đất ẩm ướt, chẳng bao nhiêu năm sau cơ thể sẽ thối rữa, đến khi ấy mấy con côn trùng sẽ gặm nhấm cơ thể của ngươi, khiến cho ngươi đau đến mức…” Giọng nói của Kinh Mặc không lớn nhưng lại tối tăm như đêm khuya, làm Hứa Kế Thành cảm thấy cơ thể mình lạnh lẽo, giống hệt như mình đã bị chôn vùi dưới đất vậy.

Kinh Mặc vẫn nói chuyện, giọng nói của cô bé như một cơn ác mộng, cơ thể nhỏ bé của Hứa Kế Thành bắt đầu run lẩy bẩy, cậu bé không dám nghe tiếp nữa, cậu bé muốn bắt Kinh Mặc im miệng, nhưng cậu bé lại không nói được một lời nào.

Cậu bé chạy đến trước mặt Kinh Mặc, kéo áo của cô bé, ánh mắt đượm vẻ van nài.

“Ngươi muốn nói gì? Muốn lấy thuốc giải à?” Mặc dù Kinh Mặc thấp giọng nói chuyện với Trọng Lâu, thế nhưng cô bé cũng cố tình để cho Hứa Kế Thành nghe thấy, bộ dạng tủi thân của cậu bé khiến cho cô bé đắc ý vô cùng, cô bé hỏi khe kkhẽ, còn không quên véo mặt Hứa Kế Thành, mềm mại non nớt, mượt mà vô cùng.

“Nhưng bây giờ không thể cho ngươi được, còn chưa ăn cá hấp thủy và tôm càng, tâm trạng của ta không vui, bởi thế ta không muốn cho bất kỳ người nào vừa ý hết.” Kinh Mặc nói một cách nghiêm túc, ánh mắt của cô bé đượm vẻ thương xót, thế nhưng lọt vào trong mắt Hứa Kế Thành, sự chân thành của cậu bé đều ngâm độc rồi.

Từ trước đến nay cậu bé chưa từng gặp nữ nhân nào ác độc như thế.

Nhưng cậu bé không dám nói ra mấy lời như vậy, vẫn phải tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt cô ấy mới được.

Hứa Kế Thành chỉ nhìn Kinh Mặc với vẻ van nài, bởi vì tôm và cá luộc đều bị mình đổ đi rồi, cậu bé biết đi đâu tìm tôm càng cay cho Kinh Mặc đây…

“Ngươi không cần phải khóc với ta, chẳng có tác dụng gì đâu, ta đang dạy ngươi phải biết quý trọng thức ăn đấy, vào cái mùa này, ta phải bỏ ra số tiền lớn để mua tôm, ngươi phung phí của trời, ngươi… Vốn dĩ Kinh Mặc muốn dạy dỗ cho Hứa Kế Thành một trận, nhưng sau khi nói một lúc, cô ấy lại cảm thấy đau thương không nguôi.

Thấy ngọn lửa giận càng lúc càng lớn trong mắt Kinh Mặc, Hứa Kế Thành thật sự đang suy nghĩ cho tính mạng nhỏ của mình, ban nãy cậu bé hất thức ăn đi, thật sự không ngờ Kinh Mặc quan tâm đến tôm càng cay như thế, đương nhiên lúc ấy cậu bé chỉ lo hưởng thụ sự sung sướng khi được chống đối Kinh Mặc mà thôi.

Nhưng bây giờ, sau khi sung sướng qua đi, cậu bé cảm thấy bản thân mình cách cái chết mỗi lúc một gần.

Hứa Kế Thành hơi hối hận, tại sao mình lại rời khỏi phủ Thái tử, tại sao lại gây gổ với nữ ma đầu này, tại sao lại lãng phí thức ăn, tại sao…

Chỉ có điều, bây giờ không ai có thể trả lời câu hỏi của Hứa Kế Thành được nữa.

“Thôi đi, Trọng Lâu, chúng ta đi ngủ đi, đợi đến lúc gặp mẹ thì mẹ sẽ nấu tôm càng cay cho mà ăn.” Kinh Mặc thì thầm, nhưng giọng nói lại đượm vẻ mất mát, nghe thấy tiếng nói của Kinh Mặc, rốt cuộc Hứa Kế Thành cũng không nhịn nổi nữa mà lấy một thỏi vàng trong lồng ngực ra, lặng lẽ dúi vào tay Kinh Mặc.

“Ngươi đi mua tôm càng cay đi.” Hứa Kế Thành dùng khẩu hình để nói chuyện với Kinh Mặc, vốn dĩ cậu bé định nói vài lần, nhưng không ngờ Kinh Mặc lại hiểu ngay.

“Đưa nó cho ta sớm chẳng phải là xong rồi sao, làm hại ta tốn hết một viên thuốc mất tiếng, đúng thật là.” Kinh Mặc cầm thỏi vàng rồi bỏ đi, chỉ để lại Trọng Lâu và Hứa Kế Thành đưa mắt nhìn nhau.

“Kinh Mặc, sao đến ta mà tỷ cũng lừa gạt, tỷ thật là…” Trọng Lâu thét lên với Kinh Mặc, bởi vì ban nãy cậu bé cứ tưởng những gì Kinh Mặc nói là thật.

“Số lần ta lừa gạt đệ còn ít sao? Rõ ràng tại đệ không nhớ lâu, với lại ta lừa đệ cái gì hả, một cái tên vừa chẳng có tiền vừa chẳng có sắc, có lừa đệ cũng chẳng có cảm giác thành tựu, lừa cái tên này còn có thu hoạch.” Kinh Mặc quay lưng cười với Hứa Kế Thành.

Hứa Kế Thành nhìn bóng lưng nữ ma đầu, rốt cuộc cậu bé cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cậu bé biết thuốc mất tiếng, trong vòng hai tiếng đồng hồ thì bản thân cậu bé đã khôi phục lại tiếng bình thường rồi, rốt cuộc mình cũng không cần phải lo lắng về chuyện trúng độc nữa.

Còn về việc lừa gạt mình, từ trước đến nay Hứa Kế Thành luôn tin rằng quân tử trả thù mười năm không muộn.

Đương nhiên bây giờ Hứa Kế Thành có làm sao thì cũng không ngờ rằng không chỉ mười năm không báo thù thành công, món nợ này còn quấn lấy cậu bé cả đời.

Nhưng đó đều là chuyện của mai sau.

Kinh Mặc ôm tôm sau về, bởi vì có món ăn mà mình yêu thích, nụ cười trên gương mặt cô bé rất đỗi xán lạn, trông giống hệt như vầng thái dương vậy, lúc nhìn Hứa Kế Thành cũng có vẻ dịu dàng hơn.

Hứa Kế Thành hơi hoang mang, cô bé này giống hệt như một con hồ ly vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi thôi mà đã thể hiện rất nhiều mặt.

Kinh Mặc lại không quan tâm đến vẻ ngạc nhiên của Hứa Kế Thành, cô bé đặt tôm xuống bàn rồi gọi Trọng Lâu sang ăn, vốn dĩ hai tỷ đệ bọn họ không ăn cay thì không thấy ngon, huống hồ chi tôm là món mà bọn họ thích ăn nhất.

Hai người ăn uống sảng khoái, Hứa Kế Thành chỉ cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc.

Cậu bé còn nhỏ tuổi, bởi thế người trong phủ thái tử rất ít khi cho cậu bé ăn thức ăn quá nồng, trước kia cậu bé cũng chỉ ăn tượng trưng tôm mà Kinh Mặc tặng thôi, bây giờ thấy bọn họ ăn uống vui vẻ như thế, đột nhiên trong lòng cậu bé cảm thấy rất hâm mộ, cậu bé không khỏi nuốt nước miếng.

Nhưng hai người đang ăn ngấu nghiến kia lại chẳng quan tâm đến tâm trạng của cậu bé một chút nào cả, cậu bé chỉ có thể tự lực gánh sinh, len lén đi đến bên bàn, duỗi tay về phía con tôm đỏ mơn mởn, nhưng không ngờ tay của cậu bé còn chưa chạm đến chiếc dĩa thì Kinh Mặc lại nhanh tay lẹ mắt chụp lấy tay cậu bé, nói khe khẽ: “Đi chỗ khác.”

Hứa Kế Thành không muốn, trong ký ức của cậu bé, từ trước đến nay, chưa bao giờ cậu bé không lấy được thứ cậu bé muốn có, nhưng hiện tại, cậu bé chỉ muốn thưởng thức mùi vị của món tôm mà bọn họ đang ăn uống thỏa thích thôi, cô ấy cũng không cho, nhất là tiền mua tôm còn là tiền mình lấy từ trong phủ Thái tử.

Hứa Kế Thành không cam tâm, cậu bé lại duỗi tay ra, nhưng lần này tay của cậu bé bị Kinh Mặc dùng đũa khẽ, hai vệt đỏ lập tức hiện lên trên bàn tay trắng ngần.

Nước mắt trong hốc mắt Hứa Kế Thành không khỏi tuôi rơi, cậu bé tủi thân vô cùng.

Kinh Mặc không buồn quan tâm đến sự tủi thân của cậu bé, cô bé vẫn ăn ăn uống uống, dĩa tôm nhanh chóng được cô bé và Trọng Lâu ăn hết sạch như gió quét.

Hứa Kế Thành luôn nhìn miệng hai người bọn họ, bản thân mình còn chưa được ăn miếng nào, quá đáng hơn nữa là cuối cùng, đến nước sốt của tôm mà Kinh Mặc còn không chừa lại, ăn láng hết luôn rồi.

Hứa Kế Thành chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé rửa tay, uống nước, trông có vẻ rất bình thản.

Giống như không buồn đặt mình vào tầm mắt.

“Ngươi…Ngươi…” Rốt cuộc Hứa Kế Thành mới lên tiếng, cậu bé vui vẻ gọi Kinh Mặc, muốn trút hết nỗi tủi thân trong hai tiếng đồng hồ này ra, nhưng không ngờ một câu nói của Kinh Mặc lại khiến cho cậu bé ngoan ngoãn im lặng.

Kinh Mặc nói: “Những gì ta làm trước kia ngươi đều làm, ta muốn cho ngươi biết báo ứng là như thế nào.”

Hứa Kế Thành không thể không thừa nhận, báo ứng như thế này làm cậu bé hơi đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK