CHƯƠNG 126: MÁU KHÔNG BÌNH THƯỜNG
Thượng Quan ngự y hồi cung bẩm báo với Hoàng đế, kể lại tình huống của Trần Vũ Trúc. Hoàng đế cũng không đến nỗi mất hết lương tâm, cháu của mình có thể không giữ được, ông ấy cũng sốt ruột. Sau khi suy nghĩ, ông ấy hạ chỉ sai người đưa Trần Vũ Trúc vào cung Thải Vy, để Hoàng quý phi chữa trị cho cô ta.
Tống Vĩnh Kỳ là phu quân của Trần Vũ Trúc, đương nhiên cũng cùng vào cung. Mặc dù Hoàng đế không tự mình đến theo dõi, nhưng cũng để Chung Phục Viễn đến cung Thải Vy, bề ngoài là bảo vệ Vương phi, nhưng lén dặn dò Chung Phục Viễn cần phải bẩm báo với ông ấy nhất cử nhất động của Trữ An Vương gia.
Ôn Yến cẩn thận kiểm tra cho Trần Vũ Trúc, cũng hỏi vấn đề kinh nguyệt của cô ta, tất cả đều rất bình thường, nhưng dấu hiệu của cô ta lại thật sự là mất máu quá nhiều.
Cô sắp xếp cho Trần Vũ Trúc ở lại điện Lâm Vũ của cung Thải Vy, cô nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Ngươi để nàng ấy ở lại đây một khoảng thời gian trước, tạm thời ta vẫn không tìm ra nguyên nhân bệnh, nhưng nếu là mất máu quá nhiều, bổ máu trước là không sai.” Bổ máu, không thể nào nhanh bằng truyền máu, nhưng không thể xét nghiệm nhóm máu, càng không thể tiến hành truyền máu, cách này không thể thực hiện được, chỉ có thể bảo thủ bổ máu và điều trị trước.
Ra khỏi điện Lâm Vũ, Tống Vĩnh Kỳ lệnh cho người bên cạnh đi xuống, trong lòng chậm rãi xuất hiện chút chua xót, nói: “Nàng gầy rồi, sống không tốt sao?”
Ôn Yến nhìn chàng chăm chú, nhẹ giọng nói: “Ngoài lo lắng cho chàng, nhớ đến chàng, đã không còn gì có thể khiến ta không tốt nữa rồi.”
Chung Phục Viễn đẩy hai người vào phòng, nói: “Ta đứng ngoài cửa trông, hai người có lời gì thì nói nhanh đi!”
Ôn Yến biết ơn liếc mắt nhìn Chung Phục Viễn, đóng cửa lại.
Tống Vĩnh Kỳ ôm cô vào lòng, cánh tay như sắt vây chặt lấy cô. Cơ thể hai người kề sát, tiếng tim đập hòa làm một, vừa nhanh vừa hoảng hốt.
Tống Vĩnh Kỳ nói bên tai cô: “Loại cuộc sống thế này, chúng ta sẽ không phải chịu đựng quá lâu đâu, nàng kiên nhẫn chờ ta!”
Ôn Yến nằm trong lòng chàng, nghe tiếng tim đập của chàng, không hiểu vì sao cảm thấy yên bình, cô nhẹ giọng nói: “Ta chờ chàng, bao lâu cũng chờ!”
Môi của Tống Vĩnh Kỳ rơi trên khuyên tai của cô, đè xuống một cỗ cảm giác chua xót hỏi: “Ông ta làm khó nàng không?”
Làm khó mà chàng nói là chỉ có ép nàng thị tẩm không, Ôn Yến hiểu, cô nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Yên tâm, ta không muốn, ông ta không dám, dù sao ta cũng là chủ nhân của Phi Long Môn, mấu chốt này, ông ta sẽ không đắc tội với Phi Long Môn! Hơn nữa ông ta muốn ta vào cung, chí không ở ta, mà là ở Phi Long Môn.”
Lời này khó tránh khỏi có phần an ủi, Hoàng đế có một loại tình cảm đặc biệt với Ôn Yến, đương nhiên, kiêu ngạo như ông ấy cũng sẽ không ép Ôn Yến, ông ấy muốn Ôn Yến cam tâm tình nguyện phục tùng mình.
Cô buông chàng ra, ngẩng đầu nhìn chàng hỏi: “Ta nghe Khanh Nhi nói Trần Nguyên Khánh cứu chàng một mạng ở chiến trường, chàng có bị thương hay không?”
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Vết thương nhỏ, đã khỏi hẳn rồi, đừng lo lắng!”
Ôn Yến khó chịu nói: “Ta không muốn chàng lại ra trận nữa, mỗi ngày chàng ở bên ngoài, ta đều lo lắng đề phòng, lúc biên cương truyền đến tin tức, tuy ta biết chàng quay về Kinh cũng là nguy hiểm trùng trùng, nhưng dù sao chàng ở bên cạnh ta, ta có thể yên tâm.”
Tống Vĩnh Kỳ cảm động nói: “Đồ ngốc, sao mỗi ngày ta lại không nghĩ đến nàng lo lắng cho nàng được? Nhưng đúng như lời nói an ủi ta của nàng, nàng có thể tự bảo vệ mình, ta cũng có năng lựa tự bảo vệ mình, tin tưởng ta, được không?”
Ôn Yến thở dài một hơi: “Ta tin chàng, nhưng vẫn khó mà yên tâm được. Kỳ, bây giờ ta ở trong cung, không được tự do, ta sẽ lệnh cho người của Phi Long Môn bảo vệ chàng!” Cô ngẩng phắt đầu dậy, hỏi: “Viên thuốc màu đỏ ta cho chàng ngày ấy, chàng đã uống hay chưa?”
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Đã uống lâu rồi, còn cho hoàng huynh nữa, yên tâm đi!”
Ôn Yến nói: “Ông ta bỏ độc trong chén rượu của các chàng, viên thuốc ta đưa cho chàng có thể giải trăm loại độc, là sư phụ cho ta, tổng cộng chỉ có ba viên, sau khi uống vào, loại thuốc viên này có thể phát huy tác dụng một năm trong cơ thể, cho dù loại độc gì cũng không thể làm hại đến các chàng.”
Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ đỏ như máu, lạnh lùng nói: “Biết ông ta bỏ độc gì với bọn ta không?”
Ôn Yến nhìn chăm chú, nhẹ giọng nói: “Tiêu hồn tán!”
Tống Vĩnh Kỳ hít mạnh một hơi khí lạnh, tiêu hồn tán là một loại thuốc độc chuyên để khống chế người khác, na ná giống như thuốc độc cho Cửu Vương sử dụng lúc đầu, mỗi ngày phải uống thuốc giải một lần, nếu không có thuốc giải, thân thể sẽ thối rữa, hồn phách chia lìa. Loại tiêu hồn tán này tinh luyện cực kỳ phức tạp, chất độc cần sử dụng cũng cực kỳ hiếm thấy, có thể nói là nghìn vạn khó mua. Thuốc này không màu không vị, người bị hạ độc chỉ cần đúng giờ sử dụng thuốc giải sẽ không có vấn đề gì. Nhưng chỉ cần qua hai mươi bốn tiếng không sử dụng thuốc giải, độc tính sẽ lập tức bị kích phát, sáu tiếng, trên người sẽ chảy ra máu loãng, trong vòng hai mươi bốn tiếng, thần tiên khó mà cứu được.
Chàng cười lạnh: “Thật sự là phụ hoàng tốt của ta, nỡ sử dụng thuốc độc quý báu như vậy!” Chàng lại hỏi: “Sao nàng lại biết ông ta sử dụng tiêu hồn tán?”
Ôn Yến nhẹ giọng nói: “Tiểu Đức Tử là người của chàng, ông ta đã bắt đầu nghi ngờ, không trọng dụng Tiểu Đức Tử nữa. Nhưng mà, ông ta lại không ngờ rằng, Vệ công công Vệ Khương là người của Phi Long Môn, ông ấy nghe lệnh của ta!”
Vệ công công ở bên cạnh Hoàng đế nhiều năm, vẫn rất được Hoàng đế tin tưởng, lúc trước Trí Viễn Vương phi bị người ta hạ độc, Hoàng đế cũng lệnh cho hai người Vệ công công và Tống Vĩnh Kỳ điều tra. Chỉ là sau đó Thái hậu bệnh nặng, Vệ công công chủ động xin chỉ vào cung của Thái hậu chăm sóc, mãi đến khi Thái hậu hoăng thệ, ông ấy mới quay lại bên người Hoàng đế.
Tống Vĩnh Kỳ có chút đau thương nói: “Tuy hoàng tổ mẫu không còn nữa, nhưng khi còn sống bà ấy đã sắp xếp tốt mọi thứ cho chúng ta, thật sự là tốn hết tâm tư!”
Ôn Yến nói: “Trước khi chết, hoàng tổ mẫu từng dặn dò ta, muốn ta dùng mạng sống bảo vệ huynh đệ các chàng chu đáo, bây giờ huynh đệ cách chàng hòa thuận, cũng xem như an ủi bà cụ ấy trên trời linh thiên!”
Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy lời đó, chỉ cảm thấy vô cùng lo sợ, ánh mắt chợt cứng lại, ôm chặt cô: “Không, ta không cần nàng sử dụng mạng sống bảo vệ chu đáo cho bọn ta, ta chỉ muốn nàng thật tốt thôi.”
Trong lòng Ôn Yến ngọt ngào, tuy tình hình trước mắt không có lợi với bọn họ, nhưng nghe thấy những lời này của chàng, trong lòng vẫn cảm thấy mặc dù phía trước có bao nhiêu mạo hiểm, có một phần tấm lòng này của chàng là đủ rồi.
Chung Phục Viễn ở bên ngoài gõ cửa, gấp gáp nói: “Có người đến đây, mau!”
Tống Vĩnh Kỳ hôn mạnh lên môi Ôn Yến, lưu luyến không rời nhìn cô, dặn dò nói: “Ở trong cung, tất cả bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, đừng chống chọi với ông ta!”
Ôn Yến hiểu được ý của chàng, chính là giữa mạng sống và thân thể, chàng muốn cô lựa chọn mạng sống, nếu ông ấy ép thật, cũng phải khuất phục.
Cô nhẹ giọng nói: “Chàng yên tâm, ta thật sự có khả năng tự bảo vệ mình!”
Hai người lại sâu sắc nhìn nhau, sau đó kéo cửa ra, Chung Phục Viễn chen vào giữa hai người, mà lúc này có vài tên thị vệ đi tới từ chỗ rẽ, Ôn Yến nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Xin Vương gia yên tâm, Vương phi ở chỗ này của bản cung, chắc chắn sẽ được chăm sóc hết lòng, Vương gia cứ yên tâm về đi.”
Tống Vĩnh Kỳ chắp tay nói: “Như thế, phải làm phiền Hoàng quý phi rồi!”
Dứt lời, chàng không nhìn Ôn Yến nữa, lập tức rời đi dưới ánh nhìn chăm chú của thị vệ.
Tống Vĩnh Kỳ đi rồi, Hoàng đế gọi cung nhân và thị vệ trong cung Thải Vy đến, đối chiếu với chuyện trở lại bẩm báo của Chung Phục Viễn, chắc chắn hai người Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến ngay cả một ánh mắt cũng không có trao đổi, lúc này mới yên tâm.
Trần Vũ Trúc dưỡng bệnh ở trong cung, Hoàng hậu khó tránh khỏi muốn đến đây thăm. Lúc trước vì không để Hoàng đế cảm thấy mình liên minh với Ôn Yến, cho nên bình thường Hoàng hậu cũng phớt lờ Ôn Yến, thậm chí còn không thay đổi sắc mặt với Ôn Yến. Bây giờ đi vào cung Thải Vy cũng là ném mấy lời cảnh cáo, bảo cô cần phải tận tâm hết lòng trị liệu cho Vương phi. Ôn Yến thái độ kính cẩn, không thể bắt bẻ, lúc này sắc mặt của Hoàng hậu mới dịu lại.
Du phi và Hoàng hậu cùng đến đây, diễn kịch xong rồi, bên cạnh ba người chỉ còn lại cung nữ thiếp thân, còn lại đều bỏ lại ở bên ngoài.
Hoàng hậu lo lắng hỏi Ôn Yến: “Tình hình của Vũ Trúc thế nào?”
Ôn Yến nói thẳng: “Không lạc quan!”
Du phi kéo tay của Ôn Yến, có chút lo lắng nói: “Bản cung nghe nói Hoàng thượng đã sai người làm xong thẻ bài của muội, e rằng, ngày thị tẩm của muội sắp đến.”
Ánh mắt của Hoàng hậu chợt tối lại, dứt khoát nói: “Con không thể ở lại trong cung nữa, bản cung lập tức đưa con xuất cung.”
Ôn Yến nâng mắt nói: “Không cần, xin mẫu hậu yên tâm, cho dù thật sự không thể tránh khỏi thị tẩm, con cũng có cách ứng phó!”
Du phi thở dài: “Ôn Yến, người đàn ông muội phải đối mặt không hề tầm thường, ông ta là đương kim thiên tử, cho dù muội có năng lực bao nhiêu, muội vẫn không thể tránh được. Theo bản cung thấy, Hoàng thượng cũng không đến mức vì muội mà ngang nhiên phế bỏ Hoàng hậu và bản cung.
Lời này của Du phi còn có chút lừa mình dối người, đừng nói là phế bỏ, cho dù là giết chết, e rằng vị kia cũng không hề có chút thương tiếc.
Ôn Yến biết Du phi có lòng an ủi mình, nhưng sao cô có thể cứ thế mà đi được?
Ôn Yến đang muốn nói chuyện, Thiên Sơn vén rèm lên đi vào, gấp gáp nói: “Chủ nhân, Vương phi hộc máu!”
Mọi người hoảng sợ, Ôn Yến lập tức đứng dậy, xoay người lập tức chạy về phái điện Lâm Vũ, Hoàng hậu và Du phi theo sát phía sau.
Đan Tuyết và Hiểu Lan dìu Trần Vũ Trúc dựa ở trước giường, trên sàn nhà trắng tinh có một vết máu đỏ sẫm, Trần Vũ Trúc không ngừng ho khan, ho đến cả người đều run rẩy, Đan Tuyết rơi nước mắt nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô ta, thấy Ôn Yến đi vào, Đan Tuyết phịch một tiếng quỳ xuống đất, cầu xin nói: “Hoàng quý phi, van xin người cứu Vương phi, van xin người. . . . . .”
Ôn Yến cất bước đi về phía trước, nâng Đan Tuyết dậy, sau đó giúp Hiểu Lan đỡ Trần Vũ Trúc, Trần Vũ Trúc nằm lại trên giường, sắc mặt trắng như tờ giấy, đổ mồ hôi đầm đìa, môi không còn chút màu máu, mồ hôi rửa đi son phấn trên mặt, cực kỳ nhếch nhác.
Cô ta không dừng được thở dốc, cầm tay của Ôn Yến, khó khăn nói: “Ta, ta có lời. . . . . . muốn nói với ngươi. . . . . . ta. . . . . .”
Ôn Yến vuốt ngực cho cô ta, nhẹ giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi một lát trước đi, có chuyện gì đợi ngươi khỏe một chút rồi nói sau!”
Ánh mắt Trần Vũ Trúc nhìn chằm chằm Ôn Yến, dường như cô ta thật sự có rất nhiều lời muốn nói với Ôn Yến, lồng ngực vì thở gấp mà không ngừng phập phồng, cô ta trừng lớn mắt, muốn để hơi thở của mình ổn định trở lại, nhưng chỉ là tốn công vô ích, cô ta ngay cả lời cũng không nói ra, mà hơi thở lại càng ngày càng gấp, càng trở nên hổn hển hơn.
Hoàng hậu đi lên ngồi ở trước giường, cầm tay cô ta an ủi: “Vũ Trúc, đầu tiên đừng nói chuyện, nghỉ ngơi một chút, không sao đâu, mẫu hậu ở đây.”
Ôn Yến cầm lấy cổ tay của Trần Vũ Trúc, bắt mạch cho cô ta, mạch tượng của cô ta yếu ớt không có sức, vô cùng nặng nề, đây đã là dấu hiệu sinh mệnh suy kiệt rồi. Trong lòng cô hoảng sợ, im lặng suy nghĩ một lát, cô lấy kim châm ta, châm cứu cho cô ta, bảo vệ tâm mạch của cô ta.
Hơi thở của Trần Vũ Trúc trở nên ổn định hơn, Ôn Yến kiểm tra con ngươi của cô ta, kiểm tra mạch đập và nhịp tim của cô ta, sau đó ngồi xổm người xuống nhìn máu cô ta phun ra, vết máu là màu đỏ sẫm, cô dùng tay chọc một cái, vết máu thế nhưng vẫn chưa khô, cô có chút nghi ngờ, thời gian cô đi vào đã khoảng mười lăm phút, theo lý thuyết vết máu trên mặt đất đã đông lại rồi.
Nhưng mà, khi cô đâm vào máu vẫn có thể chảy.
Loại tình hình này, rất không bình thường.