Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1013

Trần Quốc Cường cũng phản ứng lại, nói: “Vương Bác Thần, cậu cho rằng bọn ta không biết thực lực của cậu sao? Cậu quả thực có chút quan hệ, nhưng quan hệ của cậu có thể so sánh với nhà họ Tống sao? Cho dù cậu có thể va chạm với nhà họ Tống trong phút chốc, nhưng các mối quan hệ xã hội của cậu có thể so được với nhà họ Cổ sao? Người trẻ tuổi bốc đồng, nghé con không biết sợ cọp, tôi có thể hiểu, nhưng cậu tự cao tự đại, sớm muộn cũng có ngày cậu chết thế nào cũng không biết.”

“Ông hai, ông nội, hai người hà tất phải phí lời với bọn họ, cậu ta có thể đánh nhau thì có tác dụng quái gì chứ, người mà nhà họ Trần chúng ta cần là người biết đánh nhau sao? Người chúng ta cần là một người có thể khiến gia tộc chúng ta trở nên huy hoàng hơn. Có thể đánh nhau chẳng qua là một tên chỉ có cơ bắp không có đầu óc mà thôi. Nhà họ Tống quyền thế ngất trời, ngay cả Thống đốc Lục cũng phải nể mặt, dù là Tổng trấn thủ Sa cũng phải nhún nhường ba phần với nhà họ Tống.”

Trần Bằng Trình, cháu trai của Trần Quốc Cường, chế giễu: “Vương Bác Thần, nếu cậu tự mình biết mình thì hãy lập tức dẫn theo gia đình các người cuốn xéo ngay bây giờ, nếu không người nhà họ Tống đến rồi, chúng tôi sẽ mặc kệ các người, đến lúc đó các người đừng nói chúng tôi vô tình vô nghĩa. Một gia đình ngu ngốc, vậy mà lại chạy đi đắc tội với cậu Tống, nếu không phải tôi có chút quan hệ, dò la được ngọn nguồn, ngay cả nhà họ Trần đắc tội với ai cũng không biết.”

“Cậu Tống chẳng qua là muốn ở cùng Triệu Thanh Hà một đêm mà thôi, đây là chuyện vinh dự biết bao? Vậy mà lại từ chối, còn tát cậu Tống một cái, các người muốn chết thì đừng liên lụy đến chúng tôi. Trần Ngọc là một con lợn ngu ngốc, năm đó bỏ chạy cùng một tên nghèo kiết xác. Không ngờ rằng Triệu Thanh Hà lại kế thừa sự ngu xuẩn của Trần Ngọc, chạy đi đắc tội với cậu Tống.”

Bốp!

Trần Bằng Trình còn muốn nói, cả người liền bay lên, đập mạnh xuống dưới chân Trần Quốc Cường.

Tiếng tát giòn giã vang vọng khắp từ đường khiến mọi người đều dường như cảm nhận được sự đau đớn đó.

Cái tát này đánh ra, không thể không làm chấn động não.

“Nói đủ chưa?”

Vốn dĩ Vương Bác Thần không muốn động thủ, dù sao ông Trần cũng là người tốt.

Nhưng những người này hết lần này đến lần khác sỉ nhục mẹ vợ và vợ anh, bọn họ là người nhà thân thiết nhất của Vương Bác Thần trên thế giới này.

Vương Bác Thần liên tục nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến bây giờ mới động thủ đã là nể mặt Trần Quốc Vinh lắm rồi.

“Ai cho cậu lá gan sỉ nhục mẹ tôi và vợ tôi vậy?”

“Mày, mày dám đánh tao. Vương Bác Thần, bọn mày không chết yên đâu, đắc tội với cậu Tống, bọn mày chờ chết đi.”

Trần Bằng Trình há mồm nhổ ra mấy cái răng kèm theo máu, lớn tiếng chửi bới.

Nhìn thấy cháu trai bị đánh, Trần Quốc Cường tức giận nói: “Súc sinh, làm phản rồi, thực sự làm phản rồi. Một tên cháu rể ngoại như chó chết cũng dám đánh cháu trai ta.”

Trần Vinh vô thức nuốt nước miếng, ông ta vẫn luôn không dám nói quá nhiều, chính vì biết rằng Vương Bác Thần có khả năng sẽ động thủ.

Không ngờ tên Trần Bằng Trình ngu ngốc này lại thực sự sỉ nhục Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà trước mặt Vương Bác Thần, đây không phải là tìm cái chết sao?

“Vương Bác Thần, mọi người chẳng qua có gì nói đó, tại sao cậu lại ra tay đánh người?”

Lúc này, Trần Vinh đã đứng ra, đây là cơ hội tốt để lôi léo người trong gia tộc.

Ông ta cảm thấy, chỉ cần mình kiểm soát tốt thái độ nói chuyện, Vương Bác Thần sẽ không ra tay đánh mình, đồng thời còn có thể có được lòng người, một mũi tên trúng hai đích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK