Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 585

Có người lo lắng nói.

Cho dù là cô gái trẻ hay là cụ già, đều đã bị thương rất nặng.

Mà tài xế, đã chết ngay sau khi đầu xe bị đâm phải, vô cùng thê thảm, gần như trở thành một với chiếc xe.

“Mọi người có ai đem theo kim không? Mau đưa cho tôi.”

Vương Bác Thần vội vàng hét lên một tiếng.

Đúng lúc này, trong nhóm người vẫn đứng ở bên cạnh quan sát, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng đứng ra, thong thả, ung dung đỡ kính, ra lệnh nói: “Đừng hành động linh tinh, tôi là chủ nhiệm Lưu của bệnh viện số một, cứu người là thiên chức của tôi, mọi người đến bệnh viện số một có thể hỏi thăm về tôi.”

Ông ta chỉ vào cô gái và cụ già, thề một cách thành tâm nói: “Dưới tình huống này, tốt nhất là không được hành động linh tinh, ông cháu bọn họ đã gần kề cái chết rồi, tốt nhất đừng hành động linh tinh, tránh cho chết càng nhanh hơn. Cậu nhóc, tốt nhất cậu đừng hành động linh tinh, nếu không người chết rồi, cậu không thoát khỏi trách nhiệm đâu.”

“Tôi, tôi có hai cái kim băng, có được không?”

Một cô gái lấy ra hai cái kim băng nói.

“Mau đưa cho tôi.”

Vương Bác Thần trực tiếp tách chiếc kim băng ra, muốn đâm vào ngực của cô gái.

“Dừng tay, cậu muốn làm gì! Cậu muốn hại chết cô ấy sao! Đừng hành động linh tinh, cậu không hiểu những lời tôi nói sao!”

Chủ nhiệm Lưu nổi giận, túm lấy tay Vương Bác Thần, muốn ngăn cản Vương Bác Thần.

“Cút ra!”

Vương Bác Thần nổi giận hét lên một tiếng, đẩy chủ nhiệm Lưu ngã xuống đất.

Giây phút sống chết, không cho phép chậm trễ, phải tranh thủ từng giây từng phút! Chủ nhiệm Lưu này, lúc nãy khi cứu người không thấy ông ta ra tay, bây giờ lại giả vờ giả vịt.

Vương Bác Thần vội vàng lần lượt đâm hai cây kim vào ngực hai ông cháu, ổn định mạch tim, sau đó lại xé mấy mảng vải từ trên quần áo, dùng một kỹ thuật rất đặc biệt để băng bó.

Làm xong tất cả những thứ này, Vương Bác Thần mới xem như thở phào nhẹ nhõm, tính mạng của hai ông cháu này tạm thời đã được giữ, ít nhất trong vòng 24h sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Có khoảng thời gian này, bên phía bệnh viện cũng có thể chữa trị khỏi.

Mà lúc này, chủ nhiệm Lưu đứng lên mắng chửi: “Mẹ nó, không biết tốt xấu là gì, người chết rồi cậu sẽ không thoát khỏi trách nhiệm đâu! Người ta đã khỏi rồi, hai ông cháu này vốn dĩ không chết nhanh như vây, bây giờ bị thằng nhóc này làm linh tinh, bây giờ sắp chết rồi!”

Nói xong, chủ nhiệm Lưu còn quay lại Vương Bác Thần, muốn đăng lên.

Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Cái giá của việc quay tôi, ông không gánh vác được đâu.”

Chủ nhiệm Lưu đang định gửi video đi lập tức sững sờ lại, nhìn nụ cười khẩy, lạnh lùng kia của Vương Bác Thần, trong lòng chủ nhiệm Lưu không hiểu sao lại hoảng loạn.

Nhưng vì mặt mũi, vẫn cứng miệng nói: “Này, cậu làm linh tinh, hại chết người ta, còn dám uy hiếp tôi sao? Ngược lại tôi muốn xem xem, cậu có thể làm gì tôi? Mọi người đều đã nhìn thấy, người này chính là hung thủ giết người, mọi người hãy nhớ khuôn mặt này của cậu ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK