Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1577

Trong mắt Lâm Thiên Thành đầy tơ máu, †âm trí vốn hồn loạn, dưới tính cách bá đạo của ông ta, thế mà bị ông ta mạnh mẽ áp chế.

Ánh mắt Vương Bác Thần cảnh giác, không khỏi có chút bội phục Lâm Thiên Thành.

Loại người này, tâm tính mạnh mẽ đến đáng sợ.

Không ngờ tới, bộ dạng này đều có thể để cho ông ta mạnh mẽ khống chế được.

“Lâm Đạo, ông thật sự cho rằng, tôi không dám giết ông sao?”

Ánh mắt Lâm Thiên Thành càng lạnh lẽo hơn: “Tất cả những gì tôi làm, đều là vì nhà họ Lâm. Các người, có thể không phục tôi, có thể giết mẹ của tôi, nhưng các người, không có tư cách nói ra nói vào tôi. Các người, không xứng!”

“Lâm Đạo, Lâm Ngọc Thành, Lâm Lâm, các người muốn chết phải không? Tôi thành toàn cho các người! Vì nhà họ Lâm, giết chết ba người, thì có sao chứ? Những người còn lại của nhà họ Lâm, bây giờ có thể lập tức rời đi, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ. Nếu vân mơ hồ không tỉnh ngộ, đừng trách tôi tàn nhãn độc ác!

“Thiên hạ đã loạn, bên trong loạn thế, chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn. Tôi làm tất cả, cũng chỉ là vì cho các người mạnh mẽ hơn, mà các người là lũ ngu xuẩn, lại nghi ngờ dụng tâm của tôi. Nếu nhà họ Lâm đều ngu xuẩn như các người, vậy thì, giết sạch thì đã sao chứ?”

“Một mình Lâm Thiên Thành tôi, có thể đại diện cho nhà họ Lâm! Có tôi ở đây, nhà họ Lâm sẽ ở đây. Các người đã chết, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào cả. Tôi đây thà phụ người trong thiên hạ, chứ không được người thiên hạ phụ tôi. Nếu các người phụ tôi, vậy thì đi tìm chết đi!”

Nói xong, Lâm Thiên Thành bùng nổ toàn lực, lắc mình một cái, liền xuất hiện trước mặt Lâm Đạo.

“Ngu xuẩn, ông đáng chết!”

“Thần tay!”

Lâm Thiên Thành bắt lấy, giữa không trung, ngưng tụ ra một bàn tay khoảng năm mươi mét ánh vàng rực rỡ.

“Giết”

Lâm Đạo không dám khinh thường, liều chết một trận.

Nhưng vừa rồi bùng nổ vài trận, đã hao hết lực lượng của mọi người.

Bây giờ, cũng chỉ là hấp hối giấy giụa.

Lâm Thiên Thành hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình!”

Bàn tay ánh vàng rất lớn kia bắt đầu khép lại.

Lâm Đạo cầm trường đao, quang mang chậm ïãi lui đi, toàn lực đánh một kích, tuy rằng ngăn được bàn tay màu vàng, nhưng không kiên trì được lâu.

“Ông có thể vận dụng mấy lần chứ? Ngoại lực thì trước sau vấn chỉ là ngoài lực.”

Lâm Thiên Thành khinh thường cười lạnh.

Lâm Đạo tuyệt vọng.

Đám người Lâm Ngọc Thành và Lâm Lâm điên cuồng vận chuyển lực lượng, nhưng cũng đã là đèn cạn dầu, không có bao nhiêu tác dụng.

Lâm Đạo rõ ràng cảm nhận được, lực lượng trên người bắt đầu lui đi, càng ngày càng yếu.

Ngay khoảnh khắc này, ông ta bổ ra hơn một ngàn đao, lại vẫn chẳng có tác dụng gì cả.

“Chết!”

Lâm Thiên Thành khép tay phải lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK