Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 777

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Trần Quốc Vinh như trút được tâm sự, cả người đều trở nên thoải mái.

“Ba, sức khỏe ba còn rất tốt, không cần phải như vậy.”

Trần Ngọc buồn đến nỗi không nói nên lời.

Ai cũng có thể nghe ra được, Trần Quốc Vinh là đang nói lời trăng trối.

Con chim sắp chết, tiếng kêu bi ai.

Người ta sắp chết, lời nói tốt lành.

Khi người già sắp đến đại nạn, ít nhiều cũng đều có thể cảm nhận được.

“Ba biết tình hình sức khỏe của ba, các con không cần đau lòng, sinh tử là chuyện thường tình, ba sớm đã xem nhẹ rồi.”

Trần Quốc Vinh không quan tâm lắm.

Một nỗi buồn không thể giải thích nổi cũng hiện lên trong lòng Triệu Thanh Hà.

Trong ấn tượng của cô, cô chưa bao giờ cảm nhận được sự yêu thương chăm sóc của ông bà nội, từ khi cô bắt đầu có thể ghi nhớ, bà nội chưa từng quan tâm đ ến cô.

Bây giờ sự quan tâm của Trần Quốc Vinh lại khiến cô có chút hoảng hốt lo sợ.

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Chỉ là ung thư thôi mà, không phải không chữa được.”

Trần Quốc Vinh sửng sốt, lập tức nói với vẻ kinh hãi: “Cháu, sao cháu biết?”

“Không có gì là lạ cả. Đông y rộng lớn uyên thâm, thông qua tứ chẩn ‘nhìn, nghe, hỏi, sờ’ là có thể biết được tất cả bệnh tình. Hồi đó, ông tổ nghề y Biển Thước gặp Tề Hoàn công, vừa gặp đã nhìn ra được thân thể của Tề Hoàn công có bệnh, đó chính là xác định qua chữ ‘nhìn’ trong tứ chẩn.”

Trần Quốc Vinh kinh ngạc đứng lên khỏi ghế, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần như nhìn thấy quỷ, giọng nói run rẩy: “Cháu, cháu có thể chữa?”

Không đợi Vương Bác Thần nói, Trần Ngọc đã vội vàng nắm lấy tay Trần Quốc Vinh, lo lắng nói: “Ba, ba thật sự bị ung thư sao? Tình trạng khám bệnh thế nào? Ba đừng làm con sợ.”

Trần Quốc Vinh gật đầu và nói, “Tháng trước đã kiểm tra ra, đã đến giai đoạn cuối rồi, bác sĩ chẩn đoán nhiều nhất chỉ sống được một năm.”

Sắc mặt Trần Ngọc đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt, bà nhanh chóng nhìn về phía Vương Bác Thần: “Bác Thần, có thể chữa trị không? Thực sự có thể chữa trị không? Là giai đoạn cuối rồi.”

Vương Bác Thần gật đầu nói: “Giai đoạn cuối rồi thì chữa trị có chút phiền phức, ông ngoại tuổi đã lớn, không thể dùng thuốc mạnh, chỉ có thể dùng thuốc dưỡng sinh, cần thời gian nửa năm mới có thể chữa khỏi hoàn toàn.”

“Nửa, nửa năm là có thể chữa khỏi hoàn toàn?”

Đây quả thực là chuyện hoang đường, đừng nói là Trần Quốc Vinh, ngay cả Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà cũng đều không tin.

Hiện nay trên thế giới chưa có ai có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh ung thư giai đoạn cuối.

“Đừng, đừng lừa mẹ, Bác Thần.”

Trần Ngọc vẫn không tin, theo bà thấy đây là chuyện vô căn cứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK