Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1188

“Anh Thư, lâu rồi không gặp, cô cũng đến rồi?”

Một số nam nữ thanh niên đi tới, trong đó có một thanh niên có lông mày lưỡi kiếm và đôi mắt chim ưng chạy tới chào hỏi, nhìn Dạ Anh Thư với vẻ đầy yêu thương.

Dạ Anh Thư, người chưa bao đối xử tốt với người thanh niên này, lúc này lại ôm lấy cánh tay của Vương Bác Thần, cười mỉm và nói: “Tôi cùng bạn trai đến đây, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi, Vương Bác Thần.”

Nhìn thấy Dạ Anh Thư thân mật ôm lấy cánh tay Vương Bác Thần, lại nghe thấy Dạ Anh Thư giới thiệu như vậy, sắc mặt của người thanh niên lập tức thay đổi, ánh mắt lóe lên một tia sát ý, cậu ta liếc nhìn Vương Bác Thần bằng ánh nhìn căm hận, sau đó lại cố tỏ vẻ thoải mái nói: “Anh Thư, đừng đùa nữa, loại người này sao có thể xứng với cô. Hơn nữa cô hẹn hò, sẽ hẹn hò với loại người này sao? Cô có thân phận gì, anh ta có thân phận gì?”

Một cô gái bên cạnh người thanh niên cười nói: “Đúng vậy Anh Thư, loại người phàm phu tục tử này sao có thể xứng với thân phận cao quý như chúng ta được chứ, anh ta có làm nô lệ cho tôi tôi cũng chê nữa là.”

Bốp!

Vương Bác Thần tát vào mặt cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Người nhà cô không dạy cô lễ phép sao?”

‘Bốp’ một tiếng, Vương Bác Thần đã tát thẳng vào mặt cô gái kia một cái.

Mấy người đều sửng sốt, không ai nghĩ rằng Vương Bác Thần sẽ trực tiếp ra tay đánh người.

“Anh, anh dám đánh tôi? Thứ chó chết như nô lệ này, anh dám đánh tôi?”

Cô gái giận tím mặt, cô ta có thân phận gì, vô cùng tôn quý, là sự tồn tại mà cho dù là đến nhà của bảy đại thế gia cũng được coi là khách quý.

Còn cao quý hơn một công chúa thế tục.

Hiện tại lại bị một tên phàm phu tục tử đánh.

Người thanh niên mắng chửi: “Đồ hèn hạ, anh thật to gan, dám đánh Y Y, quỳ xuống nhận lấy cái chết!”

Mấy nam nữ thanh niên khác bên cạnh nhao nhao trách mắng: “Đồ giun dế, anh có biết thân phận của bọn tôi tôn quý như thế nào không? Anh lại dám đánh Y Y, ai cho anh lá gan đó vậy.”

“Bọn tôi sinh ra đã là thần cao cao tại thượng, một tên phàm phu tục tử như anh mà cũng dám ra tay đánh thần, anh muốn bị chu di cửu tộc sao?”

“Các người rất cao quý, phải không?”

Vương Bác Thần cười khẩy, sau đó bóng người lóe lên, mấy cái tát đồng thời giáng xuống.

Bốp bốp bốp!

Một loạt tiếng bạt tai giòn giã vang lên, Vương Bác Thần trực tiếp tát bọn họ một trận, đánh cho mấy nam nữ thanh niên này ngã xuống đất.

Bọn họ đều không phải người bình thường, tốc độ ra tay của Vương Bác Thần cũng không nhanh nhưng bọn họ hoàn toàn không tránh được.

Trên mặt bị tát mạnh một cái.

Vương Bác Thần mỉa mai nói: “Cao quý? Thần? Ai cho các người sự tự tin vậy.”

Không cần hỏi cũng có thể đoán ra những nam nữ thanh niên này nhất định là người của cổ tộc ẩn thế.

Anh không có ấn tượng tốt gì đới với người của cổ tộc ẩn thế.

“Anh muốn chết như vậy, tôi giế t chết anh!”

Người thanh niên vô cùng tức giận, ngay cả cậu ta mà cũng bị tên phàm phu tục tử này đánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK