Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 915

Nhìn thấy Hồ Quốc Trụ cam chịu, người của thế gia hào tộc vô cùng đắc ý.

Chỉ là Mộc Uyển Thanh lại bất giác nhíu chặt mày.

Tuy rằng cô ta không hy vọng Vương Bác Thần có thể thành công, nhưng những thủ đoạn này của thế gia hào tộc quá bẩn thỉu rồi.

Cô ta chỉ hy vọng đường đường chính chính khiến cho Vương Bác Thần nhận thua, sau đó đền mạng.

Bây giờ thế gia hào tộc lại làm như vậy, làm cho cô ta có chút khinh thường.

“Cút đi cho tôi!”

Ngay khi mấy thầy thuốc muốn chạm vào Vương Bác Thần, giọng nói của Quỷ Y Tả Sướng thê lương giống như quỷ, âm trầm nhìn chằm chằm mấy tên thầy thuốc kia.

Trong nháy mắt, mấy tên thầy thuốc kia cảm giác linh hồn mình giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, muốn giãy dụa, lại phát hiện hô hấp của mình cũng trở nên khó khăn.

“Tả thần y, ông đang làm cái gì vậy!”

Người của thế gia hào tộc cảm thấy có chút không thích hợp.

Sao Tả Sướng lại bắt đầu giúp Vương Bác Thần?

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

“Không muốn chết thì câm miệng lại cho tôi!”

Tả Sướng nói bằng giọng lạnh lùng không có chút tình cảm nào.

Ánh mắt của ông ta âm trầm, có cảm giác như là ác quỷ từ trong địa ngục đi ra, khiến cho trong lòng những người của thế gia hào tộc cảm thấy lạnh lẽo.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao Tả Sướng lại bắt đầu giúp đỡ Vương Bác Thần?

“Chẳng lẽ Bác Thần sắp thành công?”

Quốc chủ Hàn Đỉnh đang ẩn núp trong đám người, ánh mắt sáng ngời, trong ánh mắt có thêm vài phần hy vọng.

Từ thái độ của Tả Sướng là có thể nhận ra ông ta đang bảo vệ Vương Bác Thần.

Điều này có nghĩa là bọn họ đã nhìn thấy hy vọng luyện chế thuốc thành công ở trên người Vương Bác Thần?

Nếu suy đoán này là đúng, vậy thì …

Bỗng nhiên, Hàn Đỉnh nhìn đại diện của bảy đại thế gia bằng ánh mắt kỳ quái.

E rằng những người này đã tự lấy đá đập vào chân mình.

Xem bọn họ chết như thế nào!

Cũng cảm nhận được sự thay đổi này  còn có cả Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh.

Nhưng điều mà Nguyễn Văn Việt chú ý đến lại khác, bởi vì trong đám người xem náo nhiệt này, ông ta phát hiện có hai người có chút cổ quái.

Một người là một phụ nữ trung niên, nhưng nhìn thế nào cũng có vẻ không được tự nhiên, nhất là nụ cười trên mặt người phụ nữ trung niên kia làm cho ông ta có loại cảm giác chán ghét, giống như mỗi lần nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt lão già Quách Đỉnh kia đều làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK