Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1369

Khiến tất cả mọi người đều sững người, cho rằng Vương Bác Thần sẽ không thô lỗ như vậy.

Nhưng không ngờ, Vương Bác Thần lại thô lô như vậy.

Ngay cả chào hỏi mang tính xã giao cũng lười làm.

Ở trong tưởng tượng của bọn họ, người thô lỗ như này nên là Kiều Thanh Phong mới đúng.

Ngay cả Kiều Thanh Phong cũng ngây ra, không ngờ thần chủ lại bá khí như thế.

Nói thật, anh ta cảm thấy cho dù là anh ta, đầu tiên cũng sẽ chào hỏi một tiếng.

Anh ta thầm nói trong lòng: “Thì ra, thần chủ bá đạo như thế, xem ra mình vẫn không lĩnh ngộ được tinh túy, hôm nay coi như học được rồi. Sau này mình cũng làm như vậy.”

Stephen trên màn hình lớn trực tiếp bị một câu này của Vương Bác Thần măng cho không biết đáp lại kiểu gì.

Những người quỳ dưới đất kia cũng đều đang đợi lời đáp lại của Stephen.

“Cậu Vương, tôi là ôm theo thành ý tới nói chuyện với cậu, hy vọng cậu đừng thô lõ như vậy. Cậu đã giết người của chúng tôi, bây giờ lại dùng dân của chúng tôi để uy hiếp chúng tôi, chúng tôi có thể đàm phán với cậu, hoàn toàn là vì suy nghĩ cho sự an toàn của người dân, tiếp theo tôi…”

“Im mồm!

Vương Bác Thần mất kiên nhãn cắt đứt chuối lời dài dòng của Stephen, cười lạnh nói: “Thu lại cái bộ mặt kinh tởm đầy giả tạo đó của ông đi. Ông làm sai một chuyện, ông phải nói chuyện với tôi, không phải vì những người của thành phố Vinal này, mà vì các người không thể đối phó tôi.

“Nếu có cách đối phó tôi, ông sẽ nói chuyện với tôi sao? Vậy nên bớt phí lời, đầu tiên, giao cho ông đây người đứng sau.

Hôm nay, tôi buộc phải giết kẻ đó!”

“Còn lại, đợi tôi giết kẻ đó rồi nói tiếp với ông.

Stephen bị lời này của Vương Bác Thần chọc giận, mặt đỏ tía tai nói: “Vương Bác Thần, tôi hy vọng cậu làm rõ một chuyện, nơi này là địa bàn của chúng tôi!”

Vương Bác Thần nói đầy khinh thường: “Vậy sao? Vậy xem ra các người phải mất đi một Bộ trưởng Bộ Quốc phòng rồi.”

Nói xong, Vương Bác Thần đập một chưởng về phía Ovid.

“Không!”

Nhìn thấy giữa không trung có một bàn tay khổng lồ võ xuống, Ovid hét lên trong tuyệt vọng.

Ông ta muốn phản kháng nhưng sự uy hiếp của sức mạnh khổng lồ kia khiến ông ta ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Ông ta không muốn cứ như vậy mà chết.

Ông ta không cam lòng.

Nhưng Vương Bác Thần không cho ông ta cơ hội.

Đánh xuống một chưởng.

Ovid không kịp phản kháng, bị một chưởng của Vương Bác Thần đập tan nát.

Chết bất đắc kỳ tử.

Ovid đi đời!

Ông ta cứ như vậy bị Vương Bác Thần giết chết.

Không có cơ hội phản kháng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK