Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 457

Vương Bác Thần cười lạnh nói: “Khi các ông hút máu dân chúng đã từng nghĩ tới hôm nay chưa! Khi các ông vô pháp vô thiên đã từng biết báo ứng chưa! Lúc các ông làm việc xấu có từng thấy sợ sao!”

Nói xong, Vương Bác Thần sải bước rời đi.

Trần Ứng Long nhe răng cười nói: “Trước kia các ông hưởng thụ cỡ nào, hiện tại sẽ khó chịu bấy nhiêu! Đấm sâu bọ các ông tôi sẽ tự mình chặt đầu các ngươi! Tất cả đều mang xuống, ai dám cầu xin tha thứ giết ngay tại chỗ!”

Trong lúc nhất thời, chỉ nghe được những người này liều mạng che miệng, không ngừng phát ra tiếng khóc thảm thiết.

Một đám binh lính xông vào kéo xuống, cả đám sợ tới mức hai chân nhũn ra, không thể bước đi được.

Trở lại biệt thự khu Thiên Phủ, Triệu Thanh Hà còn đang mê man vẫn chưa tỉnh lại.

Vương Bác Thần không đánh thức cô.

Cứ để cô ngủ một giấc yên bình đã, mấy ngày nay cô cũng sợ hãi lắm rồi.

Ngày hôm sau, Triệu Thanh Hà mở to mắt, cô bỗng dưng ngồi dậy rồi ngẩn người, sau khi phản ứng lại, vừa khóc vừa mắng: “Vương Bác Thần, đồ khốn khiếp nhà anh, anh dám làm em hôn mê à, anh có biết nguy hiểm cỡ nào hay không, anh…”

“Anh sai rồi được chưa.”

Vương Bác Thần mở mắt ra, vội vàng nhận sai.

Triệu Thanh Hà ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện Vương Bác Thần nằm ở bên cạnh mình, vừa mừng vừa sợ, lại lập tức nằm sấp trước ngực Vương Bác Thần, cô òa khóc: “Sao anh không dẫn em đi cùng, bọn họ có bắt nạt anh hay không, tại sao anh lại một mình gánh vác chứ, em chính là vợ anh, chúng ta cùng nhau gánh vác.”

Vương Bác Thần vội vàng nói: “Đừng khóc đừng khóc, không sao nữa rồi, tất cả đều giải quyết xong. Những tên cặn bã kia làm sao có tư cách để em ra mặt chứ, làm vậy không phải ô uế mắt em sao. Được rồi được rồi, không phải anh vẫn bình an đấy sao, còn khóc nữa là sẽ trở nên xấu xí đấy, xấu xí đến mức Dao Dao cũng không nhận ra.”

Vương Bác Thần cù lét cô.

Triệu Thanh Hà lập tức nín khóc cười, tức giận một cái vỗ vào người Vương Bác Thần, thở hổn hển nói: “Lần sau nếu anh còn dám đánh ngất em thì em sẽ bỏ anh luôn, để anh sống một mình, không bao giờ gặp lại anh nữa!”

“Vợ ơi tha mạng, không dám, anh sai rồi.”

Vương Bác Thần lau nước mắt cho cô.

Triệu Thanh Hà lại cắn lên bả vai Vương Bác Thần, Vương Bác Thần đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Triệu Thanh Hà cưỡi trên người Vương Bác Thần, hung tợn nói: “Vương Bác Thần, em nói cho anh biết, nếu anh chết thì em sẽ mang theo con gái đi cùng anh, em cho anh…”

Vương Bác Thần xoay người lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, dịu dàng nói: “Không, anh sẽ không bao giờ để em lo lắng nữa.”

Lúc rời giường, Trần Ngọc đã chuẩn bị xong bữa sáng, sau khi ăn xong Vương Bác Thần đưa Dao Dao đến nhà trẻ.

Phong sát công ty Hoa Nguyện đã giải trừ, tới công ty Triệu Thanh Hà mới biết được một ít tin tức, Trấn Bắc Vương ra tay khiến tam đại tông sư bị giết tại chỗ.

Những người còn lại, tất cả đều bị bắt, kiểm duyệt từng người một!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK