Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 903

Lúc này, trong hội trường đã rất ồn ào, những lời yêu cầu Vương Bác Thần luyện đan ngay tại chỗ hoặc là những nghi ngờ về Vương Bác Thần càng ngày càng nhiều.

Khiến đám người Bùi Đăng Khoa trong phút chốc không quyết định được.

Thế rồi họ nghe thấy giọng nói không mấy tự tin của Vương Bác Thần: “Nếu tôi luyện ra đan dược được thì sao?”

“Đến lúc này rồi mà còn nói dối. Nếu cậu luyện chế được một viên đan dược y thế thì coi như cậu thắng. Nhưng mà…”

Người đại diện của nhà họ Cổ cười lạnh: “Cậu luyện được sao?”

Sắc mặt của người đại diện của bảy đại thế gia còn lại đều ánh lên vẻ âm u.

Cho dù Vương Bác Thần luyện chế được thì bọn họ cũng sẽ không để anh luyện được.

Luyện chế một viên đan dược đâu có dễ thế đâu. Nó không chỉ yêu cầu cao về môi trường xung quanh mà trong lòng người luyện phải rất tĩnh lặng thì mới có thể khống chế ngọn lửa và dược liệu được.

Nhưng với tình hình lúc này, dù Vương Bác Thần có thể luyện ra một viên đan dược giống y chang đi nữa nhưng trong lòng anh không thể nào tĩnh lặng nổi.

Người của Năm đại hào tộc và Bảy đại thế gia sẽ không cho Vương Bác Thần cơ hội đó.

“Đã thế… vậy thì… vậy thì cứ làm theo lời mọi người đi.”

Sắc mặt Khấu Thanh nóng bừng, bởi đây là lần đầu tiên ông ta làm ra thứ chuyện lật lọng này.

Nhưng ông ta cũng muốn biết Vương Bác Thần có thể luyện ra được loại đan dược này không.

Nếu có thể luyện ra, ông ta sẵn sàng theo hầu Vương Bác Thần.

Bởi vì viên đan dược trong chiếc hộp đó thật sự rất hấp dẫn!

Dù không luyện ra được thì ông ta cũng quyết là sẽ bảo vệ mạng sống của Vương Bác Thần, bởi dù gì đó cũng là vì bọn họ nuốt lời.

Bùi Đăng Khoa xấu hổ đỏ mặt, nhìn Vương Bác Thần rồi xấu hổ nói: “Vương Bác Thần, nếu cậu luyện ra được viên đan dược y thế vậy từ nay về sau, khi gặp cậu Bùi Đăng Khoa tôi sẽ chào cậu như cách đệ tử chào thầy. Còn nếu cậu không luyện được, tôi cũng sẽ để cậu bình an rời khỏi đây.”

Giang Thành cảm thấy khó hiểu.

Mẹ nó các ông quên ông đây rồi sao?

Tôi cũng là một trong sáu vị thần y mà!

Sao không ai hỏi cái nhìn của tôi cả?

Chẳng lẽ kẻ hèn họ Giang này không xứng ư?

Chẳng lẽ tôi đây không có tư cách đó sao?

Chẳng lẽ độ tồn tại của kẻ này thấp đến thế ư?

Giang Thành nổi giận, đang định nói chuyện thì nghe thấy Vương Bác Thần nói: “Thần y Giang, ông vẫn chưa nói gì, xem ra ông mới là người thông minh nhất. Chuyện này ông thấy sao?”

Giang Thành đang định nổi giận, nhưng nghe thấy thế thì sửng sốt.

Hỏi… hỏi ông à?

Cậu ta, cậu ta cũng để ý ông ta ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK