Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 808

Nghĩ vậy, Trần Ngọc đi tới đỡ Trần Quốc Vinh: “Ba, con tin tưởng Thanh Hà và Bác Thần là trong sạch, về chuyện Yên Nhiên bị bắt cóc, con tin là có người có ý đồ khác. Con gái con rể của con tốt bụng nhân hậu, chưa từng gây chuyện với ai, cũng chưa từng ỷ thế hiếp người, càng sẽ không bày mưu tính kế hãm hại người khác. Ba nhìn thằng bé Bác Thần đi, cực kỳ thành thực, còn không biết nói dối, người khác ức hiếp cũng không trả đũa, sao có thể đi bắt cóc Yên Nhiên được?”

Trần Ngọc vừa dứt lời, Vương Bác Thần đã đánh một bạt tai lên mặt Trần Hương Lan.

Trần Hương Lan bị tát đến mức bên tai vang lên tiếng ong ong, nổi đom đóm mắt, rụng cả mấy cái răng.

“Tôi cho bà một cơ hội tự mình khai ra.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hương Lan.

Trần Ngọc lúng túng quay mặt qua chỗ khác, coi như khi nãy bà chưa nói những lời đó, gượng gạo giải thích: “Khụ khụ, thằng bé Bác Thần này cái gì cũng tốt, chỉ có hơi bốc đồng, không kiểm soát được tay chân.”

“Cậu, cậu còn dám đánh tôi! Vương Bác Thần, cậu không thể chết tử tế được đâu!”

Trần Hương Lan vội vàng bò đến dưới chân Trần Quốc Vinh, khóc lóc hét to: “Ba, ba phải phân xử cho con, con chỉ muốn giúp Yên Nhiên, để quản gia Chung ra đi thanh thản mà thôi, bây giờ còn bị tên khốn kiếp này đánh. Ba nói gì đi, ba thật sự muốn nhìn chúng con bị cả nhà Trần Ngọc hại chết sao?”

Tưởng Mẫn giận đến mức thở hổn hển, giận dữ nói: “Trần Quốc Vinh, có phải ông muốn nhìn con gái ông bị đánh chết không! Cháu gái bị người ta bắt cóc, ông không truy cứu mà còn đứng về phía tội phạm giết người, ông không thấy cắn rứt lương tâm à?’

Trần Quốc Vinh đau khổ nhắm mắt.

Bạch Lĩnh biết Trần Quốc Vinh đang nghĩ gì trong lòng, đến lúc này rồi, ngoài việc giả vờ hồ đồ, Trần Quốc Vinh còn có thể làm gì?

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt!

Bạch Lĩnh hờ hững nói: “Bà cụ, tôi thật sự không ngờ mẹ con các người lại độc ác như thế!”

Trần Hương Lan giật mình, run rẩy nhìn về phía Bạch Lĩnh!

Ông ta có ý gì!

Tưởng Mẫn cũng kinh ngạc, nhìn Bạch Lĩnh với vẻ khó tin, ông ta muốn làm gì, muốn trở mặt ư?

Lúc trước đã bàn bạc là chỉ cần nhà họ Bạch giúp đỡ, để nhà họ Trần rơi vào tay mẹ con họ, sau này nhà họ Trần sẽ nhường cho nhà họ Bạch ba mươi phần trăm lợi nhuận.

Bây giờ Bạch Lĩnh lại muốn trở mặt?

Tưởng Mẫn tiên hạ thủ vi cường, nghiêm túc nói: “Bạch Lĩnh, không ngờ cậu lại lòng lang dạ sói đi cấu kết với hai kẻ khốn kiếp này! Trần Quốc Vinh, ông còn muốn tiếp tục hồ đồ sao?”

“Đúng là xuất sắc, bà cụ, không ban cho bà và con gái bà cúp diễn viên xuất sắc nhất cũng cảm thấy có lỗi với hai người. Đến bây giờ mà còn muốn đấu tranh giãy chết à? Nếu đã thế, thì tôi sẽ trả lại công bằng cho vợ chồng anh Vương!”

Bạch Lĩnh nói năng khí phách, khiến Trần Hương Lan lập tức sụp đổ, vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Ba, chuyện này không liên quan đến con, đều là mẹ bảo con làm như thế!”

Nghe thấy lời của Bạch Lĩnh, Trần Hương Lan có tật giật mình, biết chuyện đã bại lộ.

Có điều bà ta không hiểu tại sao Bạch Lĩnh lại muốn giúp Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần!

“Hương Lan, con nói bậy cái gì vậy!”

Tưởng Mẫn thở hổn hển, gõ gậy trong tay lên người Trần Hương Lan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK