Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1455

Dưới sự chăm sóc chu đáo của Vương Bác Thần, nửa tháng sau, Vương Kinh Hồng cuối cùng cũng xuất viện.

Chỉ là mãi mãi ngồi xe lăn.

Gia đình của Vương Bác Thần theo Vương Kinh Hồng tới nhà họ Vương.

Cửa lớn của nhà họ Vương mở ra, nghênh đón gia đình Vương Bác Thần.

Lần này cũng không ai dám nhảy ra nói gì nữa.

Lần trước khi Vương Bác Thần đại náo nhà họ Vương, những người xem thường Vương Bác Thân, lúc này đều cúi cái đầu Cao quý của mình xuống, không dám nói một câu.

Vương Vân cũng ở trong đám người.

Thấy đứa con riêng vô cùng thấp kém ở trong mắt bọn họ lúc ban đầu, hiện nay trở thành người tôn quý nhất nhà họ Vương.

Trong lòng Vương Vân có loại mùi vị khó tả.

Chua chát, tràn ngập sự ngưỡng mộ, đố ky và oán hận.

Mẹ của cô ta – Lưu Tư Kì và anh trai Vương Tường đã bị giết vào lần Vương Bác Thần đại náo nhà họ Vương.

Nhà họ Lưu – nhà mẹ của mẹ cô ta cũng bị diệt môn trong một đêm.

Trước đây cô ta là công chúa nhỏ của nhà họ Vương, nhưng từ sau chuyện đó, những người trước đây rất nịnh bợ cô ta, bây giờ nhìn thấy cô ta giống như nhìn thấy ôn dịch, đều bịt mũi chạy.

Vương Vân không cam tâm, Vương Bác Thần dựa vào đâu có thể có tất cả thứ này, dựa vào đâu sẽ trở thành tồn tại chói mắt nhất của nhà họ Vương.

Cô ta rất muốn xông tới, chỉ vào mũi của Vương Bác Thần mà mắng, sau đó giết Vương Bác Thần trả thù cho mẹ và anh trai.

Nhưng cô ta không dám, cô ta biết mình một khi xông lên, kết cục nhẹ nhất là bị đuổi khỏi nhà họ Vương, nghiêm trọng hơn rất có thể cũng sẽ bị gi ết chết.

“Vương Bác Thần, anh đợi đấy cho tôi, tôi mới là người được coi trọng nhất của nhà họ Vương, là anh đoạt đi mọi thứ của tôi, là anh giết mẹ và anh trai của tôi, tôi sớm muộn gì cũng sẽ tìm anh trả thù!”

“Còn cả Vương Kinh Hồng, các người vì một đứa con riêng thấp hèn, đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không tha cho các người.”

Vương Vân nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Nhưng trước giờ không cảm thấy mình có gì sai, càng không cảm thấy cái chết của Lưu Tư Kì và Vương Tường là tự mình chuốc lấy, càng không nghĩ tới nguyên nhân nhà họ Lưu bị diệt.

Cô ta chỉ đổ hết tất cả chuyện này lên đầu Vương Bác Thân.

“Ha ha, lúc đầu là ai mở mồm kêu đồ con riêng, xem thường thế này, coi thường thế kia, bây giờ không dám nói chuyện luôn.

Có người nhìn Vương Vân, mỉa mai giễu cợt.

“Lúc đầu là công chúa nhỏ, bây giờ chả là cái đinh gì. Trước đây ở trước mặt chúng ta thật kiêu ngạo, hỏi cũng không trả lời, mắt cũng mọc tới tận trời xanh. Bây giờ thì sao, ngay cả con chó chết cũng không bằng.

Lúc đầu Vương Vân kiêu ngạo như nào, bây giờ cô ta phải chịu sự mỉa mai nghiêm trọng cỡ đó.

Vương Vân nghiến răng, vội vàng rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK