Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1056

Trần Vinh không thèm để ý chút nào nói: “Yên Nhiên, Vương Bác Thần là kẻ thù số một của chúng ta, chỉ có giết chết cậu ta, vị trí của ba ở nhà họ Trần mới có thể ngồi vững. Hay là con đi tìm cậu ta lần nữa? Làm bằng chứng?”

Trần Yên Nhiên giận dữ nắm chặt nắm tay, ba của cô ta, lúc này nghĩ vậy, không phải là bảo vệ cô ta, mà là biến cô ta trở thành công cụ!

“Con nói rất rõ ràng rồi, mọi người muốn đối phó Vương Bác Thần đó là chuyện của mấy người, không liên quan đến con. Ngày mai con sẽ ra nước ngoài.”

Trần Yên Nhiên lạnh như băng nói.

Chuyện xảy ra hai ngày nay, khiến cô ta cảm thấy chán ghét gia tộc này, không có một tia tình thân, tất cả đều là lợi ích, lạnh như băng.

Trần Vinh hai mắt sáng ngời, nói: “Đi đi, ra nước ngoài, tiếp xúc nhiều với các cậu chủ nhà giàu, với nhan sắc của con, tất sẽ khiến cho các cậu chủ đấy chạy theo như vịt. Hơn nữa các cậu chủ nhà giàu của các gia tộc ở nước ngoài cũng không thèm để ý con có phải là trinh nữ hay không, hai năm qua, bọn họ đối với phụ nữ nước R rất có hứng thú. Phát huy ưu thế của con, chỉ cần có thể thông gia với các gia tộc lớn ở nước ngoài, đối với nhà họ Trần chúng ta mà nói, đó chính là cơ hội tốt để gà đất biến thành phượng hoàng.”

Trần Yên Nhiên châm chọc nhìn Trần Vinh, nói: “Trong mắt ba, lợi ích quan trọng như vậy sao? Ba chỉ muốn con đi quyến rũ những người đó? Chưa từng nghĩ tới con muốn cái gì? không nghĩ tới hạnh phúc của con?”

Trần Vinh không kiên nhẫn nói: “Con nói mê sảng cái gì, không có tiền con có thể hưởng thụ cuộc sống giàu sang sung sướng? Hạnh phúc có tác dụng không? Có tiền còn sợ không có hạnh phúc? Được rồi, con nghỉ ngơi sớm một chút, ra nước ngoài, có nhiều mối quan hệ.”

Nói xong, Trần Vinh cũng không nhìn con gái nữa, xoay người rời đi.

Trần Yên Nhiên ôm hai chân của mình, chôn đầu vào hai chân, sụp đổ khóc.

Bên kia, Trần Quốc Vinh nhìn Trần Ngọc, vô lực hỏi: “Thanh Hà và Bác Thần hai đứa nhỏ kia đã làm giấy chứng nhận ly hôn?”

Trần Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Đã ly hôn, con ủng hộ Thanh Hà ly hôn! Tên súc sinh Vương Bác Thần kia, cậu ta ngay cả chút định lực này cũng không có, con thật sự rất thất vọng cậu ta! Con đã nuôi cậu ta như một đứa con trai, nhưng còn cậu ta thì sao? Như vậy báo đáp con!”

Trần Quốc Vinh cũng biết, trong chốc lát, Triệu Thanh Hà không có khả năng tha thứ cho Vương Bác Thần, ông ta đành phải nói: “Sao con vẫn cứ tính tình hấp tấp như vậy, giữa hai đứa bé kia có tình cảm, hơn nữa đó là hiểu lầm, ba tin Bác Thần cũng không phải người như vậy.”

Trần Ngọc cười lạnh nói: “Nói những lời này có ích gì, chuyện đã xảy ra, còn không phải cậu ta không có định lực? Ba, ba cũng đừng trách con nói chuyện khó nghe, lúc trước nếu không phải ba bị Tưởng Mẫn mê hoặc, nhà họ Trần cũng sẽ không biến thành bộ dáng như bây giờ. Chuyện này ba cũng đừng xen vào, Vương Bác Thần cậu ta là trẻ con sao? Thanh Hà vì cậu ta trả giá bao nhiêu? Chẳng lẽ trong lòng cậu ta không biết?”

Trần Quốc Vinh thở dài, ông ta không thể phản bác, vô cùng áy náy và tự trách.

Nhà họ Trần biến thành bộ dáng lộn xộn như bây giờ, ông ta cũng có trách nhiệm.

Trần Ngọc cũng cảm thấy lời nói của mình nặng hơn một chút, sắc mặt thoáng hòa hoãn, nói: “Ba, con cháu tự có phúc của con cháu, ba cũng đừng quá quan tâm. Lúc này mới bao lâu mà ba đã già thành ra vầy gì rồi, ba cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Tăng thọ thang hiệu quả không tệ, trước đó Thanh Hà đã để sản xuất số lượng lớn, dùng thử hiệu quả không tệ, đã chuẩn bị đưa ra thị trường, đáng tiếc hiện tại không có cơ hội. Lấy tính tình mềm yếu của mấy người anh cả, con đoán chừng sẽ trực tiếp hiến cho nhà họ Tống để xin tha thứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK