Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 507

Nhưng ông ta kinh hãi phát hiện, mình sai rồi!

Ở trước mặt loại thực lực đáng sợ như Vương Bác Thần, Lang Binh có lẽ, có thể, vô dụng!

“Vậy ông đi chết đi, đồ khốn!!!”

Vương Bác Thần gầm lên, giống như dã thú, sắc mặt cũng có chút dữ tợn, đấm từng đấm vào mặt Chu Cảnh.

Bụp bụp bụp!

Một màn khủng khiếp như này, trực tiếp dọa một số người ngồi phịch xuống đất, bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng đáng sợ như này.

Trực tiếp dùng nắm đấm đánh nát đầu của một người!

“Oẹ ~”

Có người không chịu được mà nôn dữ dội.

“Không, tôi muốn rời đi, tôi muốn rời đi.”

“Ma quỷ, cậu ta chính là ma quỷ!”

“Đi, đi mau!”

“Tôi phải cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Chu, chuyện của nhà họ Chu không có liên quan gì tới tôi!”

Xung quanh hỗn loạn, bọn họ đều bị dọa hỏng rồi.

Cảm thấy lúc này mình không ở nhân gian, mà ở địa ngục.

“Chú hai chết rồi, chú hai chết rồi!”

“Cậu, cậu giết lão nhị, cậu giết lão nhị.”

“Cậu tại sao lại tàn nhẫn như vậy, cậu tại sao lại giết chú hai!”

Người của nhà họ Chu, có người đau đớn bật khóc, có người hét lên mắng chửi.

Chu Chấn Nam ngây ngốc nhìn một màn này, nhìn thi thể của con trai thứ hai, bỗng nhiên gầm lên một cách đau thương: “Vương Bác Thần, cậu tại sao muốn đuổi cùng giết tận chúng tôi! Con trai tôi đã làm sai, nhưng tôi sẽ cho cậu một lời giải thích, cậu tại sao lại giết nó!”

“Hôm nay, tôi cho dù liều hết Lang Binh, cũng phải giết cậu! Tôi mặc kệ con trai tôi đã gây ra sai lầm gì, tôi mặc kệ con trai tôi đã làm ra chuyện thương thiên hạ lý gì, đó cũng là con trai tôi!”

“Cậu giết nó, cậu đáng chết!”

Tuy nhiên, Vương Bác Thần lại không thèm liếc nhìn ông ta, bóp cổ của Chu Đình, lạnh lùng nói: “Phương Viên ở đâu.”

Chu Đình bị dọa đái ra quần, mùi khai lập tức tràn ngập trong không khí, hai chân mềm nhũn, không nghe khống chế mà quỳ xuống.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi không biết, tôi không biết. Đều là chú hai làm, đều là chú hai làm, không có liên quan tới tôi, không có liên quan tới tôi, tôi là vô tội, tôi là vô tội.”

“Vô tội ư?”

Vương Bác Thần đanh giọng quát: “Ông cụ Phương, không vô tội sao?! Phương Viên không vô tội sao?!”

Rắc!

Cổ họng của Chu Đình trực tiếp bị Vương Bác Thần vặt gãy, thi thể mềm oặt ngã ra đất.

Yên tĩnh.

Yên lặng!

Khoảng lặng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK