Mục lục
Thần Chủ Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 843

Mộc Lai sợ đến ngã quỳ xuống mặt đất.

Trần Ngọc phun ra một búng máu bọt, trên mặt tràn đầy dữ tợn, quát: “Tưởng Mẫn, đồ tiện nhân, cái thứ không biết xấu hổ, bà đang tự tìm đường chết rồi! Bà có biết thân phận của Bác Thần là gì không, cậu ta chính là…”

Bốp!

Gậy gỗ trong tay Trần Trạch Khôn lại quất vào miệng Trần Ngọc, hung tợn nói: “Thân phận gì? Không phải chỉ là một tên ở rể thôi sao? Không phải chỉ là quen biết một vài người thôi sao? Rất trâu bò à? Có thể trâu bò bằng ba tôi không? Hôm nay tôi sẽ tiễn cả nhà bà lên đường, đến ở cùng lão già Trần Quốc Vinh! Cô cả nhà họ Trần gì chứ, thứ tiện nhân thèm khát đàn ông đến phát điên! Chúng tôi không có bất kỳ quan hệ gì với các bà, nói cho bà biết, ba tôi tên là Hạ Thế Duệ!”

“Súc sinh, đám súc sinh các người! Tưởng Mẫn, đồ tiện nhân, tôi vẫn luôn cho bà cơ hội, thế mà bà lại mưu hại nhà họ Trần tôi!”

Đột nhiên, Trần Quốc Vinh đẩy cửa ra, xuất hiện trước mặt mọi người.

Không ngờ Trần Quốc Vinh – ông cụ nhà họ Trần đã chết lại xuất hiện sống sờ sờ ở trước mặt đám người Tưởng Mẫn. Tưởng Mẫn vốn đang thản nhiên, lập tức sợ đến mức từ trên ghế đứng phắt dậy, gương mặt trắng bệch nhìn về phía Trần Quốc Vinh.

Trần Trạch Khôn còn sợ đến mức lùi lại mấy bước, gương mặt trắng bệch, há hốc mồm không nói được lời nào.

Không ai dám tin, Trần Quốc Vinh rõ ràng đã bị độc phát mà chết, sao còn sống lại?

“Không, không thể nào. Sao… sao ông chưa chết?”

Hai tay Tưởng Mẫn run rẩy. Bà ta tự Thế Duệ n kế hoạch tất cả những chuyện này, thuốc độc mà bà ta đưa cho Trần Hương Lan tuyệt đối có thể độc chết Trần Quốc Vinh.

Nhưng vì sao… lão già Trần Quốc Vinh này còn chưa chết!

Bà ta đột nhiên nhìn về phía Trần Hương Lan, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ ăn cây táo, rào cây sung. Có phải mày không hạ độc, đúng không?”

Trần Hương Lan hét to: “Không, không thể nào, không thể nào. Con đã hạ độc, con đã hạ độc rồi.”

Trần Trạch Khôn quát lên giống như phát điên: “Ông ta vẫn chưa chết, vì sao ông còn chưa chết, vì sao còn chưa chết?”

Mộc Lai đã sớm bị dọa sợ rồi, vội vàng quỳ xuống đất, chỉ vào Tưởng Mẫn nói: “Ba, đây là ý của mẹ con, không liên quan gì đến chúng con. Là bà ấy muốn cướp gia sản nhà họ Trần, tất cả đều là ý của bà ấy, con và Hương Lan bị ép thôi.”

“Thật sự là các người. Đám súc vật các người lại muốn hại chết ông ngoại!”

Lúc trước, Triệu Thanh Hà chỉ nghi ngờ, bây giờ nghe bọn họ tự mình thừa nhận, cô lập tức nổi giận không biết trút vào đâu. Những người này quả thật là hoàn toàn mất trí rồi.

“Tôi không chết, có phải các người rất thất vọng?”

Trần Quốc Vinh lại không quá phẫn nộ, rên gương mặt vẫn có vẻ cực kỳ bình tĩnh, chỉ có ánh mắt là không giấu được vẻ thất vọng.

Cho người ta cảm giác giống như giếng cổ sâu không lường được, không hề có gợn sóng, lại khiến người ta cảm giác như một ngọn núi lớn ép qua.

Trần Quốc Vinh có thể khiến nhà họ Trần từ gia tộc nhỏ trước đây thành gia tộc lớn có tài sản hàng nghìn tỷ như bây giờ, cũng trở thành một trong Tam Hùng ở Ma Đô, ông ta đương nhiên phải có thủ đoạn và sự thông minh hơn hẳn người thường.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK