*********************************
Lê Tiếu nhìn bà ta, mặt đầy sát khí: “Bà – xứng – sao?”
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Tóc tại Minh Đại Lan xộc xệch, khàn giọng3 gào lên: “Tôi giả điên cũng vì các người
bức ép, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? A Tôn sẽ không đồng ý. Không có chuyện ông ấy 1mặc kệ các người
muốn làm gì thì làm với tôi!”
Sự căm ghét của Lê Tiếu với Minh Đại Lan đã lộ hết trên mặt. Cô cong môi, ánh9 mắt sắc bén như dao, còn chưa nói
gì, ngoài cửa bỗng vang lên giọng trầm thấp nhấn mạnh của Thượng Tung Hải: “Con bé bức ép bà chuy3ện gì?”.
Việc đêm nay Thương Tung Hải đến bệnh viện nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tạm biệt ở Phật đường Myanmar, 8A Tôn mà Minh Đại Lan khổ sở kiếm tìm từ từ xuất hiện trước mắt.
Lê Tiếu và Lạc Hi cùng đứng dậy nghênh đón. Trong phòng bệnh không quá lớn lan tràn bầu không khí khác
thường.
Không biết có phải ảo giác hay không, dường như Lê Tiếu nghe tiếng “a” giễu cợt rất khẽ của Lạc Hi.
Trong màn đêm dày, Thương Tung Hải chắp tay đi vào, ánh đèn rơi trên cặp kính của ông, khúc xạ vầng sáng chói
mắt.
Minh Đại Lan lập tức đỏ mắt, lảo đảo đi về phía trước: “Ông đến rồi.”
Bà ta đợi lâu như vậy, cuối cùng ông cũng đến.
Nhắc đến thật giễu cợt, trong thời gian này, cả ngày bà ta đều lẩm bẩm tên A Tồn, nhưng khi gặp mặt Thương Tung
Hải bà ta lại không dám gọi thành lời.
Khi càng tới gần Thương Tung Hải, nước mắt bà ta càng tuôn trào mãnh liệt.
Khoảng cách nửa mét, một cánh tay chặn ngang giữa hai người ngăn cản nhịp bước của bà ta.
Minh Đại Lan khó khăn đứng lại, chìa tay ra muốn bắt lấy vạt áo của Thượng Tung Hải, nghẹn ngào nói: “A Tôn,
ông nghe tôi nói, tôi có nỗi khổ, thật ra tôi.”
“Kể khổ thì khỏi đi.” Thương Tung Hải hất tay bà ta ra, hờ hững mím môi: “Nỗi khổ của bà không hề quan trọng.”
Minh Đại Lan yếu đuối lắc đầu: “Tôi biết tôi tin lầm Tiêu Hoàng Đạo, nhưng các người.”
“Được rồi” Thương Tung Hãi nhíu mày bực bội: “Bà luôn có lý do biện hộ cho mình. Bị lợi dụng hơn nửa đời
người, bà còn có thể diện để ngụy biện?”
Đây là lần đầu Lê Tiếu nghe Thương Tung Hải chế giễu gay gắt đến vậy.
Minh Đại Lan há miệng, hơi thở dần dồn dập: “Tôi không ngụy biện, đó là sự thật. Ông vẫn còn quan tâm tôi mà
đúng không? Nếu không… tối nay ông sẽ không đến.”
Lạc Hi ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Xin lỗi, là tôi gọi ông ấy đến”
Minh Đại Lan vờ như không nghe Lạc Hi nói, cố chấp nhìn Thương Tung Hải: “A Tôn..”
“Đừng gọi nữa” Lạc Hi nhìn Minh Đại Lan: “Hai hôm nữa tôi cần bà phối hợp điều trị, tối nay gọi chồng cũ của bà
đến để bà có cơ hội gặp ông ấy lần cuối cùng”
“Cô đang nói linh tinh gì đó?” Minh Đại Lan trợn trừng mắt: “Tôi sẽ không phối hợp với cô!” Lạc Hi liếc Thương
Tung Hải, muốn cười nhưng lại không cười được, hừ lạnh: “Chẳng phải bà thấy thẹn với con trai sao? Sao giờ lại
không chịu phối hợp?”
Minh Đại Lan tập trung tinh thần, già mồm nói: “Nó bị bệnh chưa chắc là do tôi gây ra, các người.”
“Chát!”
Một bạt tai vang dội và lên mặt Minh Đại Lan. Thương Tung Hải mạnh tay khiến bà ta ngã xuống đất.
Minh Đại Lan bối rối mấy giây, tai bị ù đi trong một thoáng.
Bà ta ôm mặt nằm sấp trên mặt đất, lẩm bẩm khó tin: “Ông đánh tôi.”
Thương Tung Hai chắp một tay sau lưng, nét mặt u ám hiếm thấy “Nếu bà còn là con người thì không thể chối bỏ
rằng bệnh của Thiếu Diễn không liên quan đến bà”
Minh Đại Lan vừa khóc vừa cười đắng ngắt: “Lúc ông hận tôi nhất cũng không đánh tôi. Thương Tung Hải, ông
thay đổi rồi”
“Trước khi tôi thay đổi ý định, bà phối hợp điều trị cho Thiếu Diễn thật tốt đi” Thương Tung Hải nhìn bà ta bằng
nửa con mắt, giọng lạnh lùng vô tình: “Ba mươi miệng ăn nhà họ Minh của bà, cũng như tính mạng của Tiêu Diệp
Ninh đều trông cậy vào bà đấy”
Minh Đại Lan lảo đảo bò dậy, thoáng run sợ, lắc đầu, vừa khóc vừa cười: “Ông cũng uy hiếp tôi? Có bản lĩnh thì
giết tôi luôn đi!”
Lúc này Lê Tiếu đọc rõ sát ý trong mắt Thương Tung Hải.
Ông thật sự muốn giết bà ta.
Lê Tiếu chậm rãi bước đến, nhẹ giọng nói: “Ba, cũng muộn rồi, để con tiễn ba xuống tầng”
Thương Tung Hải nhắm mắt ổn định tâm trạng, rồi xoay người nhìn Lạc Hi: “Đừng để bà ta chết”
Lạc Hi nói không thành vấn đề, nhưng trong lòng lại thấy nực cười. Ông ấy vẫn không nỡ?
Ngoài tòa lầu, Lê Tiếu tiến Thương Tung Hải đến bãi đỗ xe, vừa nhìn vừa hỏi: “Lạc Hi gọi ba đến… phải chăng còn
sắp xếp gì khác?” “Phải” Thương Tung Hải day trán: “Hai ngày sau là lần điều trị thôi miên cuối cùng của Thiếu
Diễn, cần ba và Minh Đại Lan có mặt”
Lê Tiếu dừng chân: “Cần cả ba có mặt sao?”
Thương Tung Hải thở dài đáp: “Vừa rồi nhóc Lệ Quân nói với ba, nếu lần này có thể dẫn dắt Thiếu Diễn ra khỏi sự
cổ năm ấy, cậu ta không cần tiến hành trị liệu MECT”
Tháo chuông phải do người buộc chuông.
Dù triệu chứng hoang tưởng của Thương Úc có chuyển dời, căn nguyên vẫn nằm ở Minh Đại Lan.
Chỉ có giúp anh hoàn toàn buông bỏ quá khứ, mới xem như sống lại.
Lê Tiếu gật đầu đã hiểu: “Vậy bà Tiêu…
Thương Tung Hải giơ tay ngắn lại, nghiêng người dừng lại, ánh mắt ôn hòa: “Con gái, nếu lúc trước ba đã giao bà
ấy lại cho con thì không có ý định can thiệp. Mặc kệ kết cục của bà ấy thế nào, cũng là trừng phạt đúng tội”
“Cảm ơn bao
Thương Tung Hải cười hiền hòa rồi lên xe.
Trong xe, vẻ hiền hòa trên mặt ông lập tức biến mất, ông xoay Phật châu, lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ ngày mai tiến
hành thu mua, nhanh chóng bức nhà họ Minh phá sản cút khỏi Parma.” Vệ Ngang vội đáp, đánh vô lăng, lại hỏi:
“Ông chủ, nếu bà ấy tiếp tục tìm chết.”
Thương Tung Hải nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, đáy mắt hiện ra hung tàn: “Người hành động không tiện chắc
không có cơ hội tự sát đầu”
Vệ Ngang nheo mắt, có dự cảm rằng bàn tay vừa rồi ông chủ tát Minh Đại Lan đã thoa thêm thuốc.
Hai hôm sau là Rằm tháng Giêng.
Tám giờ sáng, ngoài cửa phòng điều trị khoa tâm thần Bệnh viện Hoàng Gia có không ít người.
Minh Đại Lan và Thương Tung Hải đã được Lạc Hi mời vào phòng. Hạ Sâm nhiều ngày không gặp cũng ở bệnh
viện, dựa bệ cửa sổ chờ kết quả sau cùng.
Ngoại trừ Lê Tiếu, không ai biết Lạc Hi đã làm gì Minh Đại Lan.
Sáng nay, bà ta ngồi xe lăn được người đẩy tới, hơn nữa đôi mắt trống rỗng như rối gỗ giật dây không có linh hồn.
Bà ta không điên, chỉ là lòng tin bị phá hủy, mãi không bước ra được.
Minh Đại Lan cũng không biết bản thân thế nào, cả người vô lực, hành động bất tiện.
Sâu trong trí nhớ có một âm thanh không ngừng lặp đi lặp lại câu nói: Bà rất đẹp, nhưng A Tôn không yêu bà.
Thương Tung Hải là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Minh Đại Lan.
Minh Đại Lan dựa vào vẻ đẹp kiêu ngạo nhiều năm, nghe phải lời nói bóp nát trái tim: Bà rất đẹp, nhưng ông ấy không yêu bà.