Chương 102
Cuối cùng xe dừng trước cửa biệt thự nhà họ Trịnh.
Cố Thành Trung không hề có ý định xuống xe, thậm chí cửa sổ cũng đóng chặt.
Loại cửa kính này, người bên trong có thể nhìn thấy những gì bên ngoài nhưng người bên ngoài lại không nhìn vào bên trong được.
Trình Anh còn chẳng nhìn thấy được một bên mặt của Cố Thành Trung thì Khương Anh Tùng đã lái xe rời đi.
Cô ta tức tới nỗi dậm, hận không thể cắt Cố Thành Trung ra thành tám khối.
Cô ta là con cưng của nhà họ Trình, đây là lần đầu tiên cô ta chịu uất ức vì người đàn ông khác như thế này.
Ông nội của cô ta đi ra và nói: “Ông đã nói cho cháu biết rồi, cậu ta không phải là người cháu có thể chi phối được đâu. Mấy cái mánh khóe nhỏ của cháu thì cũng chỉ là tôm tép trong mắt cậu ta thôi.”
“Vậy thì sao chứ! Chẳng lẽ cháu hông đủ làm anh ta chú ý thì Hứa Trúc Linh đủ chắc? Cháu cũng không thể thua một con nhóc không ai cần được chứ.”
Trình Anh nói với vẻ tức giận, cô ta siết chặt tay lại, hận không thể trực tiếp khiến cho Hứa Trúc Linh biến mất.
Hứa Trúc Linh vừa về đến nhà, bụng kêu lòng ọc, nhưng cô vẫn chờ Cổ Thành Trung về ăn cơm.
Cô sợ đồ ăn lạnh, lại thấy trong bếp có bánh chẻo nên không có để đầu bếp nấu cơm.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ rồi mà sao Cố Thành Trung vẫn chưa về.
Hứa Trúc Linh đói tới nỗi bụng dán vào lưng, sắp chết tới nơi rồi.
Chú An nhìn thấy bộ dạng vô cùng đáng thương của cô thì không kiềm chế được àm cười lên.
“Cuộc họp tối nay của cậu chủ bị muộn một chút. Cô Trúc Linh có thể tự mình ăn cơm trước, nếu cậu chủ thấy bộ dạng này của cô thì sợ rằng lại la rầy tôi.”
“Ăn cơm một mình chẳng vui chút nào cả, cháu muốn ăn chung với anh ấy. Nếu anh ấy dám bắt nạt chú thì cháu sẽ bắt nạt anh ấy, cháu bảo kê cho chú.”
“Vậy thì tôi phải cảm ơn cô Trúc Linh rồi.” Chú An lấy mấy viên số cô la trong túi áo ra rồi đưa cho Hứa Trúc Linh và nói: “Vẫn nên ăn chút gì đó thì tốt hơn.”
Hứa Trúc Linh nhìn thấy số cô la như nhìn thấy vị cứu tinh của mình, vội vàng ăn mấy miếng.
Cô vừa ăn vừa nói vẫn là chú An tốt nhất rồi.
Cô vừa ăn sô cô la xong thì nghe được bên ngoài vang lên tiếng kèn ô tô. Hứa Trúc Linh nghe thế thì biết được là Cố Thành Trung đã về.
Cô vội vàng chạy ra, sốt ruột đến nỗi còn chưa kịp mang dép lê vào.
Đợi tới khi cô đi tới cửa thì đúng lúc Cố Thành Trung đẩy cửa đi vào.
Cố Thành Trung mệt mỏi đối mặt với Hứa Trúc Linh mong chờ.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên im lặng hơn.
Cô nhếch môi nở một nụ cười rồi nói: “Anh về rồi.”
Cuối cùng thì trên gương mặt lạnh lùng của Cố Thành Trung đã có thêm một chút độ ấm, anh nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Sao lại không mang dép vào?”
Cố Thành Trung thay dép đi trong nhà rồi trực tiếp ôm ngang cô lên mà đi vào phòng.
Cố Thành Trung ôm lấy cổ anh, cô luôn cảm giác trên người Cố Thành Trung hôm nay có chút khác biệt.
Mùi trên người anh luôn là bạc hà, rất mát lạnh thoải mái.
Trước giờ mình cũng không dùng nước hoa, nhưng hôm nay trên người anh lại có mùi thơm nhàn nhạt, tựa như là mùi hoa hồng.
Hứa Trúc Linh đưa đầu vào cổ Cố Thành Trung rồi hít hà một cách cẩn thận, hơi thở của cô phả vào cổ anh như lông vũ lướt nhẹ vào đó.
Ngứa.
Thậm chí anh đã không phân biệt là cổ ngứa hay trái tim ngứa.
“Đừng quậy.”
Hơi thở của Cố Thành Trung trầm xuống, giọng nói của anh cũng đã khàn đi. Khiến cho Hứa Trúc Linh giật nảy mình.
Cô chu môi rồi nói một cách nghi ngờ: “Vì sao em lại ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh hả?”
“Hôm nay anh gặp một khách nữ, có lẽ là bị dính một chút.”
Cố Thành Trung không nói chuyện của Trình Anh ra, anh muốn tự mình giải quyết, không muốn kéo cô vào chuyện này để rồi cô trở nên buồn bã.
Cái đầu nhỏ của cô chỉ cần lo cho chính mình là được rồi, không thể phân tâm thêm được nữa.
Cổ Thành Trung còn chưa kịp cởi áo khoác ra thì anh đã quỳ một chân xuống, nâng chân cô lên rồi nói: “Nếu lần sau em lại không mang dép thì anh sẽ đánh mông em đó.”
“Em biết rồi! Mau đi ăn cơm thôi, nếu chờ thêm một chút nữa thì em sẽ ngất mất.”
“Sao chưa ăn, bọn họ làm gì thế hả?”
“Là em bảo nhà bếp đừng nấu. Em muốn đợi anh về rồi ăn chung. Em thấy trong tủ lạnh có bánh chẻo, em muốn ăn bánh chẻo.”
“Được, để anh làm cho em.”
Cổ Thành Trung đi vào phòng bếp làm bữa tối, anh vừa nghĩ tới chuyện Hứa Trúc Linh đang đói thì chỉ muốn làm nhanh hơn để cô có thể được ăn sớm mà thôi.
Hứa Trúc Linh đứng ở cửa rồi nhìn vào bóng lưng bận rộn của anh.
Anh đã cởi áo vest, tháo cà vạt, hình tượng nghiêm túc lạnh nhạt đã trở nên hiền lành và dịu dàng hơn nhiều.
Anh kéo ống tay áo lên, cổ áo rộng mở, thân thiện hơn nhiều.
Bóng người cao lớn, có chút không hợp với phòng bếp.
Hứa Trúc Linh đi qua rồi ôm lấy anh từ sau lưng.
Cố Thành Trung cảm nhận được thì nói: “Đợi một chút, sắp xong rồi.”
“Đột nhiên em lại không cảm thấy đói bụng lắm. Không vội, anh làm từ từ thôi.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng.
Cô cảm thấy có một người đàn ông bằng lòng cởi áo vest mặc tạp dề vào bếp nấu ăn vì cô là một chuyện rất hạnh phúc.
“Xem ra là đói đến nỗi đầu óc hồ đồ rồi, hay là ăn anh trước đi.”
Anh đưa cánh tay qua rồi vừa cười vừa nói.
Hứa Trúc Linh cũng không khách sáo, cô cắn một cái thật mạnh, để lại hai hàng dấu răng hẳn sâu trên cánh tay Cố Thành Trung “Sao anh không kêu đau?”
*Trái tim ngọt ngào thì sao mà biết đau được chứ?”
“bmc cứ luôn nói em ngốc, em thấy là anh ngốc mới đúng.”
“Được rồi, em đợi một chút đi, nước sôi rồi.
Em muốn ăn bao nhiêu cái?”
“Mười cái đi, bánh chẻo lớn quá không ăn được nhiều.”
Cố Thành Trung bỏ hơn hai mươi cái vào nồi, dù sao anh cũng là đàn ông, sao lại ăn ít hơn phụ nữ được chứ?
Khi Hứa Trúc Linh ăn được bánh chẻo.
nóng hôi hổi thì như phát điên lên.
Gô rất đói, từ trưa tới giờ cũng chẳng có hứng thú muốn ăn gì nên tới giờ bụng đã đói òng ọc Cô ăn bánh chẻo xong rễ thì thậm chí còn chẳng bỏ qua chén nước giấm Nhưng sau khi uống giấm xong thì Hứa Trúc Linh mới nhận ra được một vấn đề.
Dấm hỗ trợ tiêu hóa, vừa uống dấm xong nên hình như cô lại đói lại rồi Chưa ăn no..
Hứa Trúc Linh thấy Cố Thành Trung bỏ đũa xuống rồi lau miệng, mà trong chén của anh còn thừa tận bốn miếng bánh chẻo.
“Anh không ăn nữa à?”
“Ừ, ăn không nổi nữa, anh đã đánh giá cao.
chính mình rồi “Đúng thế, em cũng đã đánh giá thấp chính mình rồi.” Cô nói lâm bầm.
Ngay lúc Cố Thành Trung muốn đứng dậy thu thập chén đũa thì lại bị Hứa Trúc Linh ngăn lại: “Anh không ăn nữa thì cho em ăn. Em vẫn còn chưa no, không nên lãng phí, lãng phí lương thực là tội ác.”
kéo đĩa của Cố Thành Trung tới rồi bắt đầu ăn một cách đắc ý.
Cố Thành Trung nhìn thấy thế thì kinh ngạc ti nỗi há to miệng Anh ăn còn không nhiều bằng Hứa Trúc Linh ư?
“Hứa Trúc Linh, em nói thật cho anh biết, đến cùng là em có thể ăn bao nhiêu.”
“Một chén cơm.”
Hứa Trúc Linh đưa mắt láo liên rồi nói.
“Anh muốn nghe nói thật, nếu không thì không cho em ăn bánh chẻo nữa.”
Cố Thành Trung nói với vẻ âm trầm.
“Được rồi được rồi, chén bình thường thì em phải ăn hai chén, nếu không thì rất nhanh sau đó sẽ đói bụng lại.”
“Thế là mỗi lần em đi ăn với anh đều chưa từng ăn no à?”
Cố Thành Trung nhận ra vấn đề này thì nhíu mày, trái tim anh có chút sụp đổ.
Anh đường đường là một người đàn ông mà dạ dày còn nhỏ hơn cả vợ mình là sao?
Hứa Trúc Linh nghe thế thì gật đầu với vẻ ngại ngùng.
Có lẽ là do trước kia cô đã bị đói quá nhiều lần. Còn nhớ Hứa Đức Thẳng dẫn mẹ con Hứa Đan Thu đi chơi rồi để cô ở nhà một mình.
Người hầu có nhớ thì nấu cơm, không thì mặc kệ cô. Cô không chết đói là đã may lắm rồi