Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1110

Hai người hiện là vợ chồng hợp pháp, đã có thể đưa tay xua mây mù thấy ánh trăng, nhưng mà họ vẫn không ngủ cùng phòng.

Vì cô ấy không thể tiêu tan suy nghĩ mình đã yêu hai trạng thái của Ôn Mạc Ngôn.

Cô ấy mơ mơ màng màng đến phòng ngủ của Ôn Mạc Ngôn, tưởng anh ta vẫn còn là Thiện Ngôn nên cũng không đề phòng, dù sao cũng không phải một hai lần.

Cô ấy dụi dụi đôi mắt buồn ngủ đi vào, Ôn Mạc Ngôn vừa tắm xong liền trần trưồng đi ra.

Áo choàng tắm bên trong đã bị người giúp việc đem đi thay giặt, sau đó họ cũng quên bỏ vào, anh ta vừa định đi ra ngoài tìm bộ đồ ngủ để mặc.

Vừa mở cửa phòng tắm thì đã nhìn thấy Bạch Minh Châu đi qua trước mặt rồi đi về phía ban công.

Cô ấy thành thạo kiểm tra các cửa sổ, sau đó phát hiện có cánh cửa mở nên vội vàng đóng lại.

Sau đó quay người bước về.

Lần này thì cô ấy đã nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn.

Nhưng mà cô ấy vừa tỉnh dậy nên đầu vẫn ở trạng thái rất mơ hồ.

Thời điểm nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn, cô ấy thân thiện giơ tay chào hỏi.

“Chào, vừa tắm xong à? Anh hãy đi nghỉ ngơi sớm đi, muộn rồi.”

Sau đó, cô ấy ngáp dài rồi tiếp tục đi về phía cửa.

Nhưng mà khi sắp bước ra ngoài thì cô ấy đột nhiên cảm thấy có chỗ kỳ lạ.

Bạch Minh Châu lập tức dừng chân, đột nhiên quay đầu dụi dụi mắt, sau khi định thần lại thì cô ấy mới chắc chắn rằng mình không nằm mơ, anh ta thật sự không mặc gì, mọi thứ đều hiện ra ở trước mắt cô ấy.

Đây… đây là tình huống gì.

Cả người Ôn Mạc Ngôn đen thui, anh ta như vậy mà cô ấy cũng không để mắt đến?

Anh ta không có ý tốt đi về phía người nào đó, Bạch Minh Châu dường như đã nhận ra điều gì đó, vội quay người lại, nhắm mắt nói: “Thời gian… đã không còn sớm nữa rồi nhớ đi ngủ sớm…”

Mắt thấy mình sắp bước ra cửa thì cổ tay nhỏ bé của cô ấy đã bị người ta kéo lại.

Anh ta vừa mới tắm xong nên lòng bàn tay ướt đẫm, cảm giác ẩm ướt dường như lan từ cổ tay đến tận tim.

Trái tim… đều đang rối tung lên.

“Cũng đã đến rồi, không bằng nói chuyện với anh rồi đi?”

“Nói… nói cái gì vậy?”

“Anh muốn nói chuyện với em về thi từ ca phú, sau đó là triết lý cuộc sống? Tốt nhất, là ở trên giường”

Câu cuối cùng là đặc biệt bá đạo.

Điều này không giống tính cách của Ôn Mạc Ngôn một chút nào, dù cho anh ta có hung hăng đến đâu cũng sẽ không bá đạo như vậy, ngoại trừ lần uống rượu đó, nhưng bây giờ… anh ta thực sự ném Bạch Minh Châu lên giường, cả cơ thể to lớn của anh đè lên cô. Cô bị trói chặt trong vòng tay chật hẹp của anh ta khiến cô ấy không còn nơi nào để trốn thoát.

Trong không khí đều tràn ngập hơi thở nam tính trên người anh ta.

“Ôn… Ôn Mạc Ngôn?”

Cô ấy sợ hãi nhìn anh ta, bàn tay nhỏ bé áp chặt vào ngực anh ta.

Lòng bàn tay chạm vào làn da nóng bỏng, thậm chí còn có cơ bắp.

như muốn bùng nổ, cơ ngực này đã đạt đến mức khiến cô ấy sợ hãi.

Tên khốn này có phải đang bí mật tăng cơ không? Vóc người tốt đến đáng sợi Ở thời điểm quan trọng này thì cô ấy vẫn có thể phân tâm và suy nghĩ miên man.



Chương 1111

Ánh mắt của Bạch Minh Châu càng không tự chủ được mà nhìn xuống dưới, cho đến khi nhìn thấy thứ không nên nhìn, lúc này thì cô ấy mới nhận ra mình đang ở đâu.

Cô lập tức trở nên tràn đầy năng lượng, mở to mắt nhìn người đàn ông trên người mình.

“Ôn Mạc Ngôn, chúng ta…. chúng ta hãy bình tính”

“Hài lòng không?”

Anh ta nói một câu không rõ ràng, Bạch Minh Châu giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc nghi ngờ nhìn anh ta.

“Hài lòng cái gì?”

“Kích thước của anh, hài lòng sao? Không phải vừa thấy sao?”

“Khụ… vừa nấy, em… em không nhìn kỹ, cái đó, nhỏ hay bé thì ngày khác lại nghiên cứu sau…”

Chủ đề nói chuyện có thể trong sáng hơn chút không, cô ấy thực sự không thể chịu đựng nổi.

Cô ấy vẫn còn bé, cô ấy không biết mấy cái này đâu…

“Chọn ngày không bằng hôm nay, hơn nữa, chúng ta còn có con với nhau rồi. Bây giờ em còn ngại ngùng gì nữa? Tối hôm đó… xin lỗi, là do anh đã uống quá nhiều, anh không quan tâm đến cảm xúc của, em đã chịu khổ rồi!”

Khi nói điều này thì anh ta cúi người và hôn lên trán cô ấy, thật dịu dàng.

Bạch Minh Châu nghe anh nói như thế thì thân thể cứng ngắc.

Đây… là Ôn Mạc Ngôn hay Thiện Ngôn?

Chỉ có Thiện Ngôn mới biết chuyện này, bởi vì lúc đó Ôn Mạc Ngôn ngủ say thì làm sao anh ta có thể biết được?

“Anh rốt cuộc là…”

“Anh là Ôn Mạc Ngôn”

Chỉ trong năm chữ đã xua tan hết mọi suy nghĩ của cô ấy, đúng là Ôn Mạc Ngôn, không thể nào sai được.

Nhưng mà… làm sao anh ta biết được chuyện gì đã xảy ra đêm đó?

“Làm sao anh biết, buổi tối hôm đó… không phải là anh không nhớ bất cứ điều gì sao?”

“Thiện Ngôn nói với anh”

“Thiện Ngôn?”

“Anh đã gặp anh ấy, lần giao tiếp đầu tiên kể từ khi anh biết sự hiện diện của anh ấy, vì lẽ đó anh biết rất nhiều thứ. Anh còn biết em đã trải qua những gì trong khi anh không có ở đây. Đêm đó… có đau không?”

Anh ta nói với vẻ thương xót, đôi môi mỏng hôn thẳng xuống một đường, cuối cùng đáp xuống môi Bạch Minh Châu.

Sở dĩ anh ta chậm chạp không có hôn cô là vì anh ta đang đợi câu trả lời của cô ấy.

Bạch Minh Châu nghe vậy thì ngơ ngác nhìn Ôn Mạc Ngôn.

Giọng nói của anh ta trầm thấp khàn khàn, êm tai đến cực điểm, thậm chí mang theo hơi thở quyến rũ.

Anh ta vừa nói thì bàn tay lớn cũng không dừng lại, mỗi một nơi đi qua thì đều thắp lên một ngọn lửa hừng hực.

Thân thể của Bạch Minh Châu dường như đã không còn thuộc sở hữu của mình nữa, mà bộ não của cô ấy cũng sắp đóng băng.

Đêm đó có đau không?

Làm sao cô ấy có thể nói ra miệng được?

“Không… em không biết, em đã quên..”

Cô ấy lắp bắp nói, thực sự rất xấu hổ.

Cũng không thể nói trắng ra đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
N
Nhudn23 Tháng mười, 2022 21:50
N
Nhudn23 Tháng mười, 2022 21:50
Q
Quynhi09 Tháng mười, 2022 18:17
P
Phung08 Tháng mười, 2022 22:03
P
Phung08 Tháng mười, 2022 22:03
1
BÌNH LUẬN FACEBOOK