Chương 2957
“Con biết rồi, mẹ yên tâm.”
Rất nhanh sau đó thì Hứa Trúc Linh trở về, thấy Đoàn Tử đã ngủ thiếp đi trong ngực của bà nên cũng không làm phiền nữa, có vẻ bà ấy rất thích trẻ con.
Không lâu sau đó, đám cưới chính thức được diễn ra. Chú rể đã đứng trên lễ đường cạnh linh mục, Dương Nguyệt đầu đội vương miện, mặc một chiếc váy trắng tỉnh khôi.
Đăng sau là hai đứa nhóc nâng váy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cô ta nhìn về phía người đàn ông trên lễ đường, ánh đèn chiếu trên người anh tựa như đang có hào quang bốn phía tỏa ra.
Mấy năm nay anh không thay đổi một chút nào, vần giống như một thần tiên.
Bất cứ khi nào, chỉ cần có anh bên cạnh, cô cảm thấy mình tràn đầy sức mạnh.
Được anh trai bảo vệ là điều hạnh phúc nhất trên đời này.
Bởi vì cô ta biết dù mình có đang ở đâu, có đang lâm vào khó khăn gì sẽ luôn có một người vượt qua chông gai tới, đánh bại tất cả những kẻ xấu.
Bây giờ cô ta sắp gả cho người đàn ông này.
Cô ta đã từng nghĩ, người phụ nữ bước vào tim anh nhất định phải là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này.
Có thế mới đáng được anh ưu ái.
Nhưng cô ta lại cảm thấy người này chắc hẳn không tồn tại, dù sao không ai có thể thay đổi kiếp đào hoa của anh được.
Nhưng ông trời lại giao trọng trách này cho cô ta, cô ta không tốt, thường xuyên gây ra phiền phức cho anh, luôn luôn trêu chọc anh, thỉnh thoảng lại còn đùa ác.
Nhưng anh chưa bao giờ tức giận mà vẫn luôn bao dung với cô ta.
Cô ta năm nay đã 24 tuổi lại vẫn có thể như cũ, hồn nhiên như một đứa trẻ trước mặt anh.
Thật tốt quá.
Nhưng từ nay về sau, cô ta muốn trưởng thành.
Nghĩ tới đây hốc mắt Dương Nguyệt hơi ẩm ướt. Thấy cô ta tới gần, anh vươn tay ra.
Cô ta không có chút do dự nào, đặt †ay vào đôi bàn tay ấm áp của anh.
“Anh trai… Kỷ Thiên Minh.”
Dương Nguyệt đổi giọng.
“Cuối cùng em cũng gả cho anh rồi.”
Mấy chữ này phát ra vô cùng nặng nề.
Rốt cuộc anh ta cũng trở thành chú rể của cô, thấy cô mặc váy cưới.
Coi như hiện tại nếu phải chết thì cũng sẽ không còn gì nuối tiếc.
“Hôm nay em là cô dâu của anh.”
Không lâu sau đó đã tới phần tuyên thệ.
“Anh Kỷ Thiên Minh, anh có nguyện ý cưới cô Dương Nguyệt làm vợ không?
Bất luận nghèo khó hay sang giàu, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù cho…”
“Ông không cần nói tiếp nữa, những lời thề này để tôi tự mình nói.”
Anh ta trực tiếp ngắt lời mục sư.