Chương 482
“Hơn nữa, lúc mới đến đây thành tích của bạn học sinh này kém như vậy nhưng hiện giờ lại đột nhiên tăng lên nhiều hạng như thế, tôi nghi ngờ cô bé đã gian lận. Mới có tí tuổi đầu mà đã học những cái không tốt, sau này lớn lên còn không biết sẽ thành cái dạng gì nữa cơ, điển hình cho câu nói một con sâu làm rầu nồi canh đó!”
Giọng điệu của bà Chu càng thêm hung hãn dọa người.
Hứa Trúc Linh không thể nhịn thêm được nữa.
Kể cả chủ có thể nhịn nhưng thim cũng không thể thể nhịn nữa rồi.
Huống hồ, đứa bé này còn gọi cô một tiếng mommy!
Cô siết chặt đôi tay nhỏ nhắn của Phó Minh Diệp nói: “Bà Chu, lời đã nói ra rồi thì bà phải có trách nhiệm với lời nói của mình đó! Bà không hề có một chút chứng cứ nào mà đã nói con cháu nhà tôi gian lần, bà không sợ tôi sẽ kiến bà vì tôi vu khống sao? “Có tưởng rằng cô nói như vậy là tôi sẽ sợ có hay sao? Cô không bằng không chứng, lấy căn cứ gì mà đòi kiện tôi tôi vu khống chứ Cẩn thận không tôi kiện ngược lại cô, cho có tăng gia bại sản đầy
Bà Chu cứ dương dương tự đắc nói chuyện, không hề có một chút sợ hãi nào. “Xem ra bà Chu đây cũng là một người có quyền có thể cho tôi mạo muội hỏi một chút, không biết chồng của bà Chu làm nghề gì?”
Hứa Trúc Linh cho tay vào trong ba lỗ rồi bật máy ghi âm lên. “Chồng tôi tự mình thành lập công ty riêng, là một công ty làm về kiến trúc, xây dựng. Trong trường tiểu học quốc tế tư nhân này phải đến một nửa số phòng học là do gia đình tôi đầu tư vào!”
“Vì thế cho nên gia đình bà có thể ăn nói ngang ngược như vậy sao?”
“Đúng vậy đó, thời buổi bây giờ ấy à, có tiền thì mới có quyền, cô nhanh chóng đưa con cháu của nhà cô chuyển sang trường khác đi, nếu không tôi cũng sẽ không khách khi nữa đâu!”
“Được rồi, tôi biết rồi. Đợi một chút nữa tôi sẽ đưa những tư liệu này cho tòa bảo. Phụ huynh học sinh vênh vào hung hăng, lên mặt nạt người, cậy mình đầu tư cho trường học một số cơ sở vật chất mà không coi ai ra gì! Tiêu đề bài báo viết như vậy, bà Chu thấy thế nào?
Hứa Trúc Linh lấy máy ghi âm ra rồi cho phát lại đoạn ghi âm vừa rồi.
Sắc mặt của bà Chu bỗng nhiên thay đổi, tức giận nhìn chằm chằm vào cô rồi nói: “Thế mà cô lại dám âm mưu hãm hại tôi sao?”
“Bà Chu, chồng của bà vật và kiếm tiền như vậy, đầu tư cho trường học vài phòng học cũng là vì hy vọng con trai mình có thể chăm ngoan học giỏi, sau này trưởng thành có thể mang lại thành tựu vang dội. Chứ không phải là để cho bà tiêu xài phung phí, rồi lấy cái cớ này để ức hiếp các em học sinh đâu. Tuổi tác của bà cao như vậy rồi, con cái cũng không còn nhỏ nữa, sao mà bà lại chẳng hiểu biết một chút nào về đạo lý làm người vậy?”
“Cô… Cô đang giáo huấn tôi đấy à? Cô là cái thá gì mà cũng dám giáo huấn tôi chứ?
Nói rồi, bà ta đưa tay lên cao định cho cô một cái tát thật mạnh.
Nhưng Hứa Trúc Linh nhanh tay nhanh mắt liền chụp được tay của bà ta lại.
Tuy rằng sức lực của cô không dịch lại được bà ta nhưng dù gì cũng không để cho bản thân mình phải chịu thiệt thòi
Cô dùng lực đẩy bà ta ra làm cho bà Chu lào đảo lùi về sau mấy bước.
Bà ta còn chưa kịp nói xong thì Hứa Trúc Linh đã cười nói: “Sao nào, bà lại còn muốn động tay động chân đánh người nữa à? Nếu như bà dám đánh vậy thì tôi cũng không còn gì phải khách khí nữa đâu đấy nhé. Bà nói chồng bà có nhiều tiền đúng không? Nhiều tiền mà đầu tư có mấy cái phòng học thì tỉnh là cái quái gì!”
“Ái chà chà, khẩu khi cũng không nhỏ nhì, có bản lĩnh thì cô cũng đầu tư mấy phòng đi!”
“Vậy thì để tôi cho bà mở mang tầm mắt, xem xem bản lĩnh của tôi lớn đến đầu nhé?”
Cô lấy điện thoại ra rồi gọi cho chủ An, rất nhanh sau đó đầu dây bên kia đã bắt máy.
Hứa Trúc Linh báo thắng tên lớp và tên trường học, cô muốn nhờ chủ An điều tra xem bố của Chu Châu Dương làm nghề gì rồi trực tiếp dành cho ông ta một lời cảnh cáo, bảo ông ta nhanh chóng đến mang người vợ cậy quyền cậy thể làm ông ta mất mặt ở trước mặt cô đi ra cho khác.
Chủ An nói sẽ nhanh chóng hoàn thành những việc mà cô vừa giao
Chưa đến năm phút sau thì bà Chu cũng nhận được điện thoại của chồng. “Chồng ơi, anh mau đến trường học của con đi, em đang bị người ta ức hiếp đây này, lần này anh nhất định phải giúp em xã cục tức này.
Bà Chu còn chưa kịp nói xong thì đã bị ông Chu lên tiếng cắt lời: “Rốt cuộc thì bà đã làm gì ở trường học vậy? Bà có biết là nhà họ Cổ ở Đà Nẵng đã tìm đến tôi rồi hay không? Người ta còn bảo tôi nhanh chóng đến đó đưa bà đi, nếu không sẽ khiến cho tôi không thể tiếp tục lần lớn ở cái đất Đà Nẵng này nữa! Có phải bà lại đắc tội với người nào đó rồi không? Nhanh chóng xin lỗi người ta đi, sau đó cút về đây cho tôi, nếu không chúng ta sẽ ly hôn ngay lập tức, coi như mấy năm nay tôi và bà không quen biết nhau!”
“Cái gì cơ, ông…”
Bà Chu còn chưa kịp nói xong thì ông Chu đã ngắt điện thoại.
Bà Chu sững sờ nhìn Hứa Trúc Linh đang đứng trước mặt minh, nhìn cô căn bản không hề giống với những người đã làm mẹ vì thực sự là cô còn quá trẻ.
Cô đang nhưởng mày nhìn bà ta, thân hình nhỏ bé và cả sống lưng thẳng tắp, Có rất nhiều người đang đứng vây xung quanh, bọn họ đều là những người đến tham gia buổi họp phụ huynh cho các em học sinh, bây giờ đều đã nhìn thấy trò cười của bà ta.
Sắc mặt của bà ta trở nên tái nhợt, trên trán còn đang toát một tầng mồ hôi lạnh, bà ta suy nghĩ một hồi rồi quyết định đã đâm lao thì phải theo lao.
Vừa rồi rõ ràng bà ta còn khoa trương như vậy, chẳng lẽ vừa quay người đã đon đà xin lỗi người ta, tình thể này rơi vào bất cứ ai đi chăng nữa thì cũng khó lòng mà chấp nhận nổi.
Thật sự không thể kéo lại chút thể diện nào.
Bà ta nằm tay Chu Châu Dương định rời đi, ai ngờ còn chưa kịp quay người đã bị Hứa Trúc Linh cản lại. “Bà Chu, bà còn chưa xin lỗi tôi đâu. Cứ như vậy rời đi, không sợ chồng của bà sẽ ly hôn với bà hay sao?”
“Cô… rốt cuộc thì cô là ai?”
“Tôi? Tôi là mẹ của Phó Minh Diệp, hôm nay tôi đến đây để họp phụ huynh cho con gái của tôi”
Cô nói chuyện rất thoải mái và nhẹ nhàng, khỏe miệng nhếch lên khẽ mỉm cười, khi chất không hề thua kém những người đang đứng bên cạnh. Cô đã sớm không còn là Hứa Trúc Linh trước đây rồi, hiện giờ cô chẳng khác gì phương hoàng niết bàn, trùng sinh từ trong khổ nạn.
Cô đã trở nên kiên cường dũng cảm, cho dù là một mình thì cô vẫn có thể đối mặt với mọi chuyện.
Có Cổ Thành Trung ở bên cạnh, cô có thể sống rất tốt.
Và ngay cả khi không có Cổ Thành Trung thi cuộc sống của cô cũng sẽ không bị kém đi chút nào. “Cô… xin lỗi, như vậy là được rồi chứ gì?”
“Minh Diệp, bạn Chu Châu Dương này có hay bắt nạt con không?”
“Có! Bạn ấy lúc nào cũng nói con là đồ không cha không mẹ, nói con là nghiệt chủng!”
Nghiệt chủng…
Hai từ ác độc như thế này vậy mà lại được thốt ra từ miệng của một đứa trẻ.
Thật đúng là nhà dột từ nóc dột xuống!
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy thì không khỏi chau mày, khó chịu nhìn về phía Chu Châu Dương rồi nói: “Có phải cháu cũng nên xin lỗi bạn Minh Diệp hay không?”
Chu Dương thấy mẹ của mình cũng phải kinh sợ cô gái trước mặt này nên câu bé liên ngoan ngoãn nói xin lỗi
Sau đó, hai mẹ con nhà họ liền chán nản rời đi.
Lúc này cô giáo liên tiến lên phía trước, cần thận cung kính nói: “Bà Phùng, chúng tôi rất cảm ơn bà dù bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn dành ra chút thời gian để tới đây tham gia buổi họp phụ huynh ngày hôm nay, bà vào trong ngôi một lát đi, đừng đứng ở bên ngoài mãi như thế “
“Ừ, Minh Diệp, chúng ta đi thôi “
“Mommy thật lợi hại, mommy có phải là siêu nhân không? Chỉ có siêu nhân mới có thể khiến cho người xấu chán nản, cúp đuôi bỏ chạy thôi!”
“Vậy daddy có phải siêu nhân không?”
“Không phải… trước kia daddy là Pinocchio chi biết nói dối con. Nhưng hiện giờ daddy không nói dối con nữa, thật tốt “Daddy của con đã đi lâu như vậy rồi còn chưa về nhà, có khi nào daddy bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi hay không?”
Cô không kìm được mà nói đùa với đứa bé, lại chẳng hề hay biết tất cả mọi việc xảy ra vừa rồi đều bị Phó Minh Tước nhìn thấy, Anh ta khoanh hai tay trước ngực, lưng đưa vào một cây cột nhỏ, chăm chú ngắm nhìn hai hình bóng một lớn một nhỏ đang dắt tay nhau đi vào bên trong. khỏe miệng của anh ta nhếch lên tạo thành một đường cong nhẹ, trong đôi mắt đều mang theo vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Lúc mới đầu anh ta còn lo lắng, sợ cô không thể làm tốt vai diễn người mẹ này nhưng hiện giờ xem ra là do bản thân anh ta lo lắng không đâu rồi.
Có lẽ… là Ngọc Diệp trên trời có linh nên đã đặc biệt sắp xếp những chuyện này.
Hứa Trúc Linh là một người vợ tốt, cũng là một người mẹ tốt, anh ta rất hài lòng.
Hai người bọn họ vào trong không lâu thì Phó Minh Tước cũng đi vào. “Sao anh đi đâu mà lâu thế?”
Cô không khỏi nghi ngờ hỏi. “Nói chuyện với ban chủ nhiệm về tình hình gần đây của Minh Diệp một chút, tháng này con bé học tập rất chăm chỉ vì thế chút nữa nhất định phải thường cho nó, một nhà ba người chúng ta cùng nhau đi ăn cơm. “Tôi cũng đi à?”
“Cô là mommy của con bé, tất nhiên cũng phải đi Những lời mà anh ta nói tất nhiên rất hợp lý,
Nhất thời làm cho Hừa Trúc Linh không biết phải làm sao, liền đè thấp giọng xuống, ghé sát vào tai của anh ta rồi nói: “Phó Minh Tước, có phải anh đang có tình chỉnh đốn tôi đúng không? Rốt cuộc là ai mới là người báo ân vậy… tại sao lúc nào cũng là tôi giúp đỡ anh vậy?”
Phó Minh Tước cảm nhận được thân thể mềm mại của cô đang tiến lại gần anh ta, đôi môi đỏ hồng hé mở, hơi thở ấm nóng len lỏi vào tai khiến cho cơ thể của anh ta cứng đờ.
Khung cảnh năm đó đột nhiên không kìm được mà hiện lên rõ mồm một trong đầu, cô gái nhỏ đó cũng rất thích ghé sát vào tai anh ta mà nói chuyện như thế này. Cô ấy không cao bằng anh ta nên đành phải kiễng chân, đôi môi mềm mại như có như không chạm vào tai anh ta, giọng nói nhẹ nhàng len lòi…