Chương 1750
“Anh băng lòng cho Phó Thiết Ảnh để lại trên người anh vô số vết thương cũng không muốn em bị một vết này.”
Anh nắm chặt tay cô rồi áp lên bên môi, nói với giọng đầy khó chịu.
Mu bàn tay cô cọ phải gì rồi?
Một chất lỏng ấm áp?
Cô cảm thấy hơi khiếp sợ.
Cô đã từng nghe được một câu.
Một người đàn ông chỉ rơi lệ chứ không đổ máu mà lại đổ máu vì bạn thì đó chính là yêu.
Một người đàn ông chỉ đổ máu chứ không rơi lệ mà lại chảy nước mắt vì bạn thì đó chính là yêu.
Cô đã thấy quá nhiều hình ảnh cứng rắn đầy máu me của Cố Thành Trung nhưng giờ lại chợt cảm nhận được nước mắt của anh thì trong lòng như được tưới dầu. Cuối cùng cũng không giả vờ nổi nữa mà trực tiếp mở mắt ra.
“Em… Em không chết, còn ổn này…”
Bởi vì lâu rồi chưa nói chuyện nên giọng nói của cô vừa khô khốc lại khàn khàn.
Cố Thành Trung đang khổ sở thì chợt thấy cô tỉnh dậy, trái tim anh lập tức run lên, không nghĩ được quá nhiều mà trực tiếp xông đến ôm chặt cô vào ngực .
Khuôn mặt nhỏ của cô đau đến nhăn lại nhưng rồi vẫn cắn chặt răng cố nén.
Thật là đau quá…
Bị bắn đúng là đau quá!
“Cuối cùng em cũng tỉnh, em có biết em sắp dọa chết anh rồi không? Anh cho răng… Anh cho rằng em không cần anh nữa!”
“Sao em lại có thể không cần anh nữa chứ? Người đàn ông tốt như vậy em cũng không nỡ chắp tay nhường cho người khác! Em muốn nhìn anh cả đời đấy!”
“Được rồi… Buông em ra. Đau, đau đến muốn chết rồi…”
Cô thật sự không chịu không được, lấy tay võ võ người anh.
Lúc này Cố Thành Trung mới nhớ đến miệng vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn, vì thế mau chóng buông cơ thể của cô ra.
“Anh đi gọi bác sĩ.”
Anh đang chuẩn bị bấm chuông thì bị Hứa Trúc Linh ngăn lại.
“Không muốn có người vào, em chỉ muốn ở với anh. Muốn… Nghe anh nói lời ngon ngọt, cực kỳ muốn nghe.”
Đời trước Hứa Khả Hân không nghe được lời ngon ngọt của tên đầu gỗ ngốc kia thì lần này cô cần phải nghe thật nhiều, bổ sung thêm một phần cho Khả Hân.
“Anh… anh cũng không phải thần tình yêu, lấy ở đâu ra nhiều lời đường mật như vậy? Ngoan, gọi bác sĩ đến, anh thực sự lo lắng cho em, hôn mê mười ngày rồi xem xem có để lại di chứng gì hay không…”
“Không phải trước đây anh nói là cố gắng trốn đi luôn hay sao? Tại sao bây giờ lại vòng vo như thế? Anh có nói hay không hả? Không nói thì em có thể sẽ tức giận đó!”
Hứa Trúc Linh phồng má giận dữ nói.
Cố Thành Trung bất lực, xoa xoa đầu cô, vẫn cứ nhấn chuông.
Hứa Trúc Linh quay đầu đi không thèm nhìn anh, thì ngay lúc này, Cố Thành Trung bỗng nhiên ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn giữ cái đầu cô lại, khiến cô không thể nào ngọ nguậy được.
Đôi môi mỏng bị bao phủ lấy, hôn thật sâu.