Chương 983
“Anh biết.”
“Đã biết còn nhảy xuống nước, nước biển lạnh như vậ “Vậy thì sao, cho dù anh năm chắc chín nghìn chín trăm chín mươi chín phần thì anh cũng không nắm chắc một phần vạn còn lại kia. Anh không thể mạo hiểm” Giọng nói khàn khàn của anh, như có ma thuật truyền đến tai cô, khuấy động trái tim cô.
Đây là Cố Thành Trung.
Cô hiểu rõ tính cách của anh, biết rằng anh sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng nhỏ bé nào.
Cô không nhịn được ôm lấy anh: “Thực xin lỗi, đã khiến anh lo lắng rồi. Em… Em đã tự ý làm chủ một chuyện, có điều không dám nói với anh.”
“Không cần phải nói với anh, em cứ làm chuyện em muốn làm”
“A? Anh không hỏi em đã làm chuyện xấu gì sao?”
Cố Thành Trung nhéo nhéo chóp mũi của cô: “Cho dù em có đâm thủng trời thì anh cũng sẽ đỡ thay em. Anh hiểu rõ tính tình của em, nếu không bị chọc giận thì chắc chắn sẽ không ra tay. Sau khi em về phòng nghỉ ngơi không bao lâu thì Lucia cũng bỏ đi. Thấy em bây giờ không có chuyện gì, còn vui vẻ sống động như vậy anh mới thật sự yên tâm. Xem ra cô ta không chiếm được bất kỳ lợi ích gì”
“Thảo nào mà anh lại lo lắng cho em như vậy. Anh sợ Lucia ôm hận trong lòng nên kêu người đẩy em xuống biển. Vì vậy anh mới không chịu bỏ qua một phần vạn khả năng kia”
“Đúng vậy”
“Vậy anh có muôn biết em đã làm gì Lucia không?”
“Cho dù em giết cô ta thì anh cũng gánh sẽ giúp em. Chỉ là… tay của em không nên chạm vào những thứ dơ bẩn như vậy. Sau này em không nên hành động hấp tấp, việc báo thù cứ giao cho anh” Anh siết chặt tay cô, trong mắt hiện lên vẻ u ám và tàn nhẫn.
Mặc dù nỗi đau về cái chết của đứa bé đã thuyên giảm nhưng kẻ sát nhân vẫn còn thong dong.
Bất cứ khi nào có cơ hội, anh nhất định sẽ không bỏ qua.
Hứa Trúc Linh cảm nhận được hơi thở tàn bạo dần dần bao trùm cả người anh, trái tim khẽ run lên. Cô lắc đầu: “Không cần báo thù. Cứ đấu như vậy mãi căn bản sẽ không có hồi kết. Hơn nữa, thân phận của cô ta còn là vương phi của một quốc gia. Em không muốn anh vì em mà mạo hiểm. Lúc trước anh hai bị đồn là đã chết khiến anh canh cánh trong lòng nhiều năm. Suốt bấy nhiêu lâu mà không có lấy một ngày vui vẻ”
“Thù hận luôn là thứ đau đớn mài mòn con người nhất. Nó sẽ nuốt chứng trái tim của một người. Em không đòi hỏi gì cả, chỉ xin anh sống thật tốt, chúng ta cùng nắm tay nhau già đi.
Hãy xem chuyện này như quyển sách đã hoàn toàn khép lại đi.
Em đã dạy cho cô ta một bài học rồi. Tin rằng sau khi thấy được sự lợi hại của em, cô ta sẽ không dám làm loạn nữa.
Huống chỉ sau này chúng ta cũng không còn cơ hội đến đất nước này nữa, đúng không? ”
“Nếu cô vẫn không chịu dừng lại thì sao?”
Anh rất hiểu loại người như Lucia. Sự cố chấp của cô ta quá sâu, không đến lúc chết đi sẽ không bao giờ ngừng lại.
“Vậy thì… Em mặc kệ cô ta là vua của trời hay hoàng đế của nhân gian, em cũng sẽ không bỏ qua. Nếu vì em yếu đuối mà làm người bên cạnh bị thương, em thà rằng mình mạnh mẽ “Đồ ngốc, có anh ở đây, em không cần mạnh mẽ hơn nữa.
Nếu em đủ mạnh mẽ vậy thì cần đàn ông làm gì?”
Cố Thành Trung bất đắc dĩ nói.
Anh phá vỡ bầu không khí nặng nề, Hứa Trúc Linh phì cười ra tiếng.
Thực ra cô biết anh chỉ sợ cô sống không được vui vẻ mà thôi.
Những người không tim không phổi mới có thể sống tự do và không bị ràng buộc.
“Đàn ông… Đàn ông là để Cô hơi cúi mặt xuống, cười tủm tỉm nói.
Cô vốn chỉ vô tâm nói vui một câu nhưng lại trở thành nhòi nổ.
Người nào đó nghe được những lời này, đôi mắt của anh bỗng chốc tối sầm.
Anh nhân cơ hội đè cô lên thành bồn tắm, dùng ngón tay mở vạt áo từng chút một, bắt đầu cởi quần áo.
Còi báo động trong đầu cô kêu vang liên tục, cô nhận ra điều gì đó.
“Này này này, em chỉ nói lời này trong lúc vô tâm . Em là người thích ăn uống, chỉ nói theo bản năng thôi, không phải ý mà anh đang nghĩ!”
“Anh đang nghĩ gì? Có vẻ như em hiểu rất rõ thì phải?” Anh cười ác ý, nói.
“Cố Thành Trung! Bên ngoài có rất nhiều khách khứa đang chờ chúng ta, dù sao cũng đều là khách quý đặc biệt! Không được…”
Chương 984
Cô còn chưa nói hết, miệng đã bị chặn lại.
Hai người cùng nhau rơi xuống nước, nước ấm chậm rãi lay động mập mờ.
Trong phòng, hơi nước mờ mịt, một mảnh kiều diễm.
Hứa Trúc Linh thành công bỏ lỡ khâu tham quan triển lãm trang sức. Cố Thành Trung rõ ràng đã nói sẽ đánh nhanh thắng nhanh nhưng vẫn mất gần một tiếng đồng hồ.
Thế mà anh còn chưa no, rất uất ức liếm liếm môi bày tỏ mình chưa được thỏa mãn.
Khi cô bước xuống đất, hai chân đều đang run rẩy.
Cô thay một chiếc váy dài sạch sẽ che khuất hai chân, mới không làm lộ ra vẻ lúng túng.
Tiếp theo là tiệc khiêu vũ, sau đó là tiệc từ thiện.
Khi cô đi xuống cầu thang, hai chân sắp run thành một cái sàng mà người đàn ông bên cạnh lại đang cười xấu xa.
“Cười cái rắm, anh còn không mau đỡ em?”
“Phiền phức như vậy làm gì?”
Dưới ánh mắt của mọi người, Cố Thành Trung bế ngang cô lên. Lúc này… thậm chí còn có một ánh đèn…
Một chiếc đèn pha từ trên cao chiếu vào người bọn họ, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn qua đây.
Người dẫn chương trình không biết đứng trong góc tối nào, cầm micro lớn tiếng nói: “Họ là khách mời đặc biệt của tối hôm nay, vợ chồng nhà họ Cố vang dội toàn thế giới!”
“Có mặt họ, sàn nhảy của chúng ta đêm nay sẽ càng phải rực rỡ, âm nhạc!”
Giai điệu Waltz quen thuộc cất lên, Hứa Trúc Linh đau đầu ôm trán.
Chân cô thế này thì biết nhảy như thế nào?
Lúc này, Cố Thành Trung ghé vào tai cô nói: anh đi, việc còn lại giao cho anh”
“Em đi giày cao gót, giãm lên sẽ rất đau!”
“Ngay cả vợ cũng không chịu nổi thì anh còn được xem là đàn ông sao?”
Giẫm lên giày “Nói cũng đúng. Em biến thành thế này, móng heo lớn nào đó cũng phải chịu trách nhiệm!”
Hứa Trúc Linh thở phì phò nói, lập tức không khách sáo giẫm lên giày của anh. Có nhiều người nhìn như vậy, họ nhất định phải nhảy điệu nhảy đầu tiên…
Đã rất lâu rồi cô không khiêu vũ nên khó tránh được việc cảm thấy không quen, lúc âm nhạc vừa mới nổi lên thì tay chân cô cuống hết lên, không biết phải làm gì tiếp theo.
Bị nhiều người nhìn như vậy khiến cô cảm thấy ngài ngại, tưởng như mặt mũi mình đều bị ném hết đi rồi.
Trong lúc cô vẫn đang bối rối không biết làm sao thì giọng nói dịu dàng của Cố Thành Trung vang lên bên tai cô.
“Em căng thẳng cái gì đấy? Cứ nương theo anh là được rồi”
Nghe anh nói thế, cô thả lỏng cơ thể, nương theo động tác của anh để di chuyển.
Chỉ là một điệu nhảy bình thường, cũng may là những người ở đó khá là khách sáo, không có ai châm chọc cả, nếu không thì cô thật sự sẽ vô cùng xấu hổ.
Đúng lúc bản nhạc chuẩn bị kết thúc thì tự dưng người chỗ cửa ra vào trở nên hối hả, âm thanh ồn ào truyền vào bên trong.
Mọi người cùng ngừng lại, tất cả không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía chỗ cửa.
Họ nhìn thấy Lucia đang dẫn theo vệ sĩ chạy vào.
Cô ta trông có vẻ chật vật, bộ đồ lộng lẫy trên người đã bị xé nát, trên mặt hãng còn hẳn rõ dấu bàn tay, đầu tóc rối bời, lớp trang điểm trên mặt đã trôi sạch.
Lúc này đây, cô ta làm gì còn vẻ gì là một vương phi đứng trên người khác nữa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Trúc Linh, mắt cô ta trợn trừng như sắp nứt ra đến nơi vậy.
Cô ta kêu gào trong cái nhà kho đổ nát kia mãi mới có vệ sĩ đi tìm phát hiện ra.
Đầu gối cô ta bây giờ đang đau không đứng nổi nên phải gọi bác sĩ đến kiểm tra.
Ngồi nghỉ mất một lúc cô ta mới có thể đi lại được, xong cô ta lập tức chạy đi tìm Hứa Trúc Linh.
Cô ta là một kẻ kiêu căng ngạo mạn nên làm sao có thể cho phép Hứa Trúc Linh làm nhục mình như vậy được.
Trông thấy Hứa Trúc Linh đứng dưới ánh đèn, hai người họ dựa vào nhau tựa một cặp tình nhân thắm thiết, cô ta lại càng lồng lộn.
Cô ta giận dữ chỉ về phía Hứa Trúc Linh, ra lệnh: “Bắt cô ta lại rồi mang về hoàng cung cho tôi!”
Vệ sĩ bước về phía trước nhưng Cố Thành Trung lại bảo vệ Hứa Trúc Linh đứng sau lưng mình, mặt lạnh đối diện với bọn họ.
“Kẻ nào dám động vào vợ của tôi hả?”
Đám vệ sĩ do dự, không dám đi lên nữa, bắt người vô cớ, lại còn có nhiều người nhìn như vậy, chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thể diện của hoàng thất.