Cố Thành Trung ôm chặt lấy Hứa Trúc Linh, cơ thể cô rất nhẹ, tựa như một cơn gió là có thể thổi bay.
“Trúc Linh!"
Người đàn ông trước giờ vẫn luôn bình tĩnh đã gục đầu ôm chặt Hứa Trúc Linh, lúc đang định gọi xe cấp cứu thì không ngờ đằng xa lại vang lên tiếng xe cảnh sát.
Cùng lúc đó đội cứu hỏa và xe cứu thương cũng đã đến.
Các nhân viên y tế xuống xe và ngay lập tức đưa Hứa Trúc Linh lên xe cấp cứu.
Vốn dĩ người nhà có thể cùng đi, nhưng Cố Thành Trung vừa định lên xe thì đã bị cảnh sát giữ chặt bả vai.
"Xin chào, anh Cố, anh là người có liên quan và cần đến đồn cảnh sát để ghi lại lời khai.
Chúng tôi cần hiểu chuyện gì đã xảy ra, mời anh..."
Anh ta chưa kịp nói xong thì đã bắt gặp ánh mắt u ám không chút biểu cảm lại mang theo một tia nguy hiểm và đáng sợ của Cố Thành Trung.
Anh không nói một lời nhưng lại khiến cảnh sát cảm thấy áp lực nặng nề.
Đúng lúc này, đội trưởng đi tới nói nhỏ vài câu với anh ta, anh ta lập tức tái mặt sợ hãi mà buông ra.
Cố Thành Trung nhanh chóng lên xe chạy về phía bệnh viện.
“Bệnh nhân khó thở, hẳn là đường hô hấp bị nhiễm bụi.”
Trong tình huống khẩn cấp trên xe, các nhân viên y tế đã làm sạch bụi bẩn, hô hấp nhân tạo, cuối cùng là sử dụng mặt nạ dưỡng khí.
Cả cơ thể nhỏ bé của cô nằm trên chiếc giường cáng chật hẹp, mặt tái nhợt như tờ giấy, cô đã hoàn toàn bất tỉnh.
Anh ở một bên lo lắng nắm tay cô, không nói nên lời, bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề.
Không biết tại sao, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Tay cô có chút lạnh, anh đang liều mạng sưởi ấm cho cô.
Dù cho trên mặt anh cũng không có động tĩnh gì, giống như nước giếng không gợn sóng.
Nhưng trong tim anh lại là một vùng biển giông tố.
Ngay sau khi đến bệnh viện, Hứa Trúc Linh liền được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cố Chí Thanh đã đến đồn cảnh sát, sau một cuộc điều tra đơn giản thì ông ấy đã được thả ra, Phó Minh Tước cũng đi cùng ông ấy.
"Thế nào rồi?"
“Mất máu quá nhiều, ngân hàng máu không có đủ nên phải chuyển máu từ nơi khác đến.”
Anh nói giọng khàn khàn, ngồi trên chiếc ghế mà ôm chặt lấy đầu mình.
"Ai đã đưa cô ấy theo? Làm sao cô ấy có thể đi đến một nơi nguy hiểm như vậy?"
Anh gầm lên bằng chất giọng khàn đặc.
Anh phải tìm ra người đó mà tính sổ.
Đúng lúc này, giọng nói của Phó Minh Tước từ trên đầu truyền đến.
"Là tôi."
"Cái gì?"
Cố Thành Trung đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, hai mắt dần dần đỏ lên, bên trong hiện lên một tia thù hận đáng sợ.
Anh đột nhiên đứng dậy, túm lấy cổ áo Phó Minh Tước: "Anh dẫn cô ấy đi làm gì? Anh không biết đó là nơi như thế nào sao? Cô ấy đâu có biết gì, đến chuyện tự bảo vệ mình cũng không làm nổi.
Anh dẫn cô ấy đi làm gì chứ?"
"Anh muốn hại cô ấy chết sao?"
"Nhưng sự thật đã chứng minh là nếu hôm nay mà không có cô ấy thì thật sự khó mà biết được anh sẽ sống hay chết.
Thằng em họ của anh liệu có không mềm lòng mà thực sự bắn chết anh hay không.
Còn tôi sẽ không giúp được, ngay khi cậu ta bắn thì đồng thời tôi cũng sẽ giết Phó Minh Nam."
"Nhưng cô ấy lại tình cờ xuất hiện và cứu mạng anh, tôi cũng không thể trả được thù.
Anh để cô ấy ở nhà một mình đúng là rất an toàn, nhưng nếu cô ấy biết được cái chết của anh, anh nghĩ cô ấy còn có thể sống nổi sao?"
Phó Minh Tước tương đối bình tĩnh mà phân tích rõ ràng cho anh.
"Tôi không muốn biết những khả năng này, tôi chỉ muốn cô ấy sống tốt.
Đối với tôi mà nói, chỉ cần cô ấy có thể an toàn là đã đủ rồi!"
"Tại sao anh lại đưa cô ấy đến, tại sao?"
Cố Thành Trung vung nắm đấm, Phó Minh Tước hiểu rằng anh đang nổi cơn thịnh nộ nên không hề né tránh mà cứng rắn chịu trận.
Khóe miệng anh ta sưng đỏ, còn rỉ ra chút máu đỏ tươi.
Anh ta nuốt một ngụm máu nói: "Đánh cũng đánh rồi, cũng nên nguôi giận đi.
Tôi không làm gì sai, anh cũng không sai, Hứa Trúc Linh lại càng đúng.
Tôi còn phải truy tìm tung tích của Phó Minh Nam, giờ tôi đi trước, có kết quả phẫu thuật thì nhớ nói cho tôi biết."
"Anh…"
Cố Thành Trung tức giận đến mức siết chặt nắm đấm, muốn tiến lên, nhưng lại bị Cố Chí Thanh ngăn lại.
Sau khi Phó Minh Tước biến mất, Cố Chí Thanh mới buông tay và nói: "Cậu ấy nói đúng, Con không sai, anh ta cũng không sai, Hứa Trúc Linh cũng vậy.
Sai lầm là ở chỗ mọi người đều muốn làm điều gì đó cho nhau.
Con có nghĩ nếu Phó Minh Tước không đưa con bé đến đó thì liệu con bé có thể ngoan ngoãn ở nhà đợi con sao? Con bé không muốn làm ảnh hưởng đến con, mà còn muốn giúp con vào lúc nguy cấp, hiểu không?"
"Con không muốn hiểu mấy chuyện này, con chỉ muốn cô ấy sống thật tốt.
Cô ấy sợ nhất là đau, cũng chưa từng bị bắn, chưa từng chịu ảnh hưởng của một vụ nổ! Vậy mà khi đi theo con cô ấy đã phải chịu đựng tất cả, đều là lỗi của con...!"
Anh điên cuồng đập tay vào tường làm phát ra một âm thanh vang vọng.
Các khớp ngay lập tức đỏ lên, sưng tấy và bầm tím trông rất đáng sợ.
Cố Thành Trung khẽ thở dài khi nghe những lời đó, nói: "Chúng ta không chấp nhận hôn nhân vì lợi ích mà muốn tìm một người mình yêu.
Chúng ta phá vỡ sự cân bằng, nhưng...!nhưng lại chẳng thể giữ cho họ không phải chịu tổn thương.
Suy cho cùng, tất cả đều là lỗi của chúng ta, Trúc Linh thật đáng thương, và mẹ của con cũng vậy."
Mỗi tầng lớp đều có cách sống riêng, các gia đình lớn cần phải cưới xin để tạo nên liên kết giữa những kẻ mạnh, hợp lực và nương tựa lẫn nhau, giống như miệng với răng vậy, không ai có thể tồn tại được nếu thiếu đi người kia.
Nhưng họ lại không muốn bị số phận sắp đặt, họ muốn sống theo ý mình muốn, nhưng cái giá phải trả là họ phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Mang lấy sự yếu đuối của người khác, một người chống đỡ bầu trời thuộc về hai người.
Nhưng dù vậy, họ cũng không thể lo liệu tất cả mọi việc, họ vẫn khiến người phụ nữ mình yêu thương phải buồn bã, khóc lóc và đau khổ.
Nhưng miễn là họ vẫn còn sống thì mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết.
Nhưng nếu hai người kia có mệnh hệ nào, thì họ...!chẳng bằng cứ khuất phục trước số phận của mình và để hai người kia sống trăm năm trong hòa bình.
Cố Chí Thanh thở ra một hơi dài, nặng nề vỗ vỗ bờ vai của anh nói: "Mẹ con vì bố mà sinh ra ba đứa nhỏ, tính cách của các con lại giống bố, đều là đàn ông trọng tình cảm, chính trực, nhưng đều có lỗi với một người khác."
"Hồi đó bố đã làm mẹ con thất vọng.
Dù đã ở bên nhau nhiều năm nhưng bố khó có thể bù đắp được những tổn thương mà bà ấy đã chịu đựng.
Anh trai của con đã làm tổn thương Ôn Thanh Hoàn và mất đi Josh.
Con lại hổ thẹn với Trúc Linh, và tên khốn đó cũng có lỗi với Châu Vũ.
"
"Bố đã dạy các con ở bên nhau dài lâu, nhưng lại làm gương xấu khiến cho các con có lỗi với người ta."
"Kiếp sau đừng mong đợi điều gì, kiếp này chỉ cần yêu thương con bé cho thật tốt, đừng nghĩ đến điều gì khác."
Sau khi Cố Chí Thanh nói xong những lời chân thành từ trong tim mình thì cũng im lặng ngồi xuống và chờ đợi kết quả.
Nhưng trong lòng Cố Thành Trung đang đứng ở cửa lại rất phức tạp.
Đừng tính đến kiếp sau, kiếp này chỉ cần yêu cô ấy thật tốt, đừng nghĩ đến chuyện khác.
Vậy…
Hứa Trúc Linh, em đi ra và để anh đối xử thật tốt với em cả đời, được không?
Anh không sợ thân bại danh liệt, cũng không sợ hố sâu hay vực thẳm, anh chỉ sợ...!sợ em hù dọa anh...
Anh sợ em đi trước một bước, không thèm đợi anh.
Anh đau đớn nhắm mắt lại, bóp chặt nắm tay.
Nỗi thống khổ này không thể miêu tả được.
Đau lòng đến không thể nói thành lời.
Hứa Trúc Linh nằm yên lặng trong phòng mổ, bên tai cô vang lên âm thanh cảm thán của bác sĩ.
"Bác sĩ Trương, bệnh nhân đã mở mắt."
"Cô có thể nhìn thấy tôi không? Cô có nghe thấy âm thanh không?"
Bên tai vang lên những âm thanh hỗn loạn.
Còn có ánh sáng mạnh của đèn phẫu thuật chiếu vào đỉnh đầu rất chói mắt.
Cô...!dường như đã nhìn thấy một khuôn mặt khác....
Danh Sách Chương: