Chương 609
Mỗi lần phỏng vấn đều đều cần đến nhân lực và vật lực rất lớn, không đơn giản như nói miệng.
Thẩm Thanh cũng rất áy náy, lẽ ra bà ấy nên chất vấn Ngôn Minh Phúc sớm hơn.
Cuối cùng bà ấy cắn răng nói: “Được rồi, nhưng mình không thể lên sóng những kỳ tiếp theo được. Mình chỉ có thể nhận lần phỏng vấn này thôi, được không?”
“Vậy… vậy thời lượng có thể tăng thêm không?”
“Được, nhưng hy vọng chỉ một lần là kết thúc. Bà ấy miễn cưỡng nói.
Sau đó Thẩm Thanh vào phòng hóa trang để dặm lại lớp trang điểm rồi đến phòng ghi hình.
Các phòng ban đã sẵn sàng, trợ lý của Thẩm Thanh không đến vì trong nhà có trẻ con bị ốm, vừa khéo khoảng thời gian này Hứa Trúc Linh hay đi cùng Thẩm Thanh. Thông cáo của bà ấy cũng không nhiều, coi như cho mình một kỳ nghỉ dài.
Hứa Trúc Linh bận trước bận sau, vừa dặm lại lớp trang điểm vừa xem kịch bản có gì.
Những chuyện này Ngôn Minh Phúc không thể giúp gì được.
Đúng lúc này, ông ấy nhận được điện thoại của Ảnh Họa Bì.
“Anh Cửu, người của Ngôn Minh Hi đã có hành động rồi, bây giờ phải làm thế nào?”
Ngôn Minh Phúc nghe vậy, trong lòng run lên một cách kịch liệt, nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Thẩm Thanh dưới ánh đèn sân khấu.
Thành bại đều nằm ở lần hành động này, rất cuộc có phải mượn lực của Cổ Thành Trung diệt trừ tâm phúc này một cách triệt để hay không?
Ông ấy có Thẩm Thanh làm điểm yếu, không thể bí mật tranh đấu với Ngôn Minh Hi được.
Hơn nữa nếu để Ngôn Phúc Lâm biết ông ấy đã giết hại bố mình, ông ấy cũng sợ Ngôn Phúc Lâm sẽ không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Vì thế tọa sơn quan hổ đấu là kết quả tốt nhất cho Ngôn Minh Phúc.
Nhưng bây giờ…
“Tôi sẽ đích thân ra tay, cậu đến phụ trách việc đưa Hứa Trúc Linh về đi.”
“Cái gì? Kế hoạch không phải như vậy, nhiệm vụ của tôi không phải là bảo vệ Hứa Trúc Linh và Thẩm Thanh mà? Anh muốn đích thân ra tay ư?”
“Phải, tôi cũng lười dây dưa qua lại với ông ta rồi. Kéo dài bao nhiêu năm rồi cũng nên có một kết quả.” Giọng Ngôn Minh Phúc rất bình thản: “Cậu đưa Hứa Trúc Linh rời đi trước đi.”
Ngôn Minh Phúc cúp máy, gửi tin nhắn, sau đó tranh thủ giờ nghỉ bảo Hứa Trúc Linh đến phòng hóa trang lấy đồ.
Ảnh Họa Bì đã đợi sẵn ở đó.
Ngôn Minh Phúc đi về phía Thẩm Thanh, Thẩm Thanh lập tức phát giác ra được ông ấy có gì đó không ổn, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ngôn Minh Hi tới rồi.”
“Cái gì? Vậy Trúc Linh…
“Đừng lo lắng, anh đã bảo Ảnh Họa Bì bảo vệ con bé, nhất định sẽ không để nó gặp nguy hiểm. Anh đã hứa với em, anh sẽ không hối hận. Lần này, anh sẽ không mềm lòng nữa. Trước kia anh luôn nghĩ đến lời hứa, sự có một ngày ông ta biết được chân tướng sẽ oán hận anh. Nhưng bây giờ… anh không muốn thấp thỏm không yên nữa. Anh muốn diệt cỏ tận gốc.
“Lần này… hoặc là ông ta chết hoặc là anh chết”
Thẩm Thanh nghe được lời này, trong lòng vô cùng chấn động. Bà ấy lập tức cảm thấy rất thoải mái, cười nói: “Đừng sợ, có em ở đây.
“Không được, dù anh sống hay chết em cũng phải sống tiếp. Em còn phải nhìn Ngôn Phúc Lâm thành gia lập nghiệp chứ.”
“Anh nhẫn tâm để em nuôi con một mình, bên cạnh không có anh chăm sóc ư?” Thẩm Thanh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Ngôn Minh Phúc, trong mắt tràn đầy sự thương xót.
“Em yêu anh, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng em đã không có Ngôn Minh Hi mà chỉ có mình anh thôi. Anh còn nhớ lời thề trong đám cưới của chúng ta không? Anh đã nói với em rằng sẽ chăm sóc cho em cả đời, thiếu một giây một phút cũng không được tính là cả đời, anh hiểu không?”
“Được, vậy vợ chồng chúng ta sẽ cùng chung hoạn nạn!” Ngôn Minh Phúc nghe thấy những lời này của Thẩm Mặc cũng không nhẫn tâm cự tuyệt bà ấy nữa, không có sự chăm sóc của mình, ông ấy cũng không yên tâm được.
Không cầu cùng sinh, chỉ cầu cùng tử. Lúc này, Hứa Trúc Linh vừa vào phòng hóa trang, không ngờ cửa lại bị khóa trái.
Trái tim cô khẽ run lên, vội vàng gõ cửa nhưng không có ai đáp lại. Đúng lúc này, đột nhiên có một người nhảy vào từ cửa sổ khiến cô sợ chết khiếp.
“Kêu cái gì mà kêu, tôi là ông chủ của cô nè. Ảnh Họa Bì bất lực nói.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy khuôn mặt của anh ta liền vô cùng sửng sốt, vì anh ta đang ở trong bộ dạng của một chàng trai trẻ. Nhìn làn da mịn màng căng bóng kia trông còn chưa đến hai lăm hai sáu tuổi.
Đó là ông chủ Ảnh Họa Bì hơn bốn mươi tuổi ư?
“Ông… ông đang đùa tôi sao?” “Con mẹ nó gọi Bạch Nhược Minh Lan!”
“Hå…”
Câu này sao nghe giống như đang mắng người thế?
Nhưng cũng chứng thực được anh ta đúng thật là người quen.
“Tại sao ông lại đi từ đó vào, đây là tầng hai mươi tám đấy, ông muốn chết à?”
“Bây giờ tình hình khẩn cấp, trước tiên cô hãy thông báo cho Cổ Thành Trung, tôi sẽ lập tức đưa cô đi, đợi lát nữa còn phải bảo vệ Thẩm Thanh.
Giọng anh ta rất gấp gáp, sắc mặt nghiêm nghị khiến Hứa Trúc Linh cũng nhận thức được tình hình đang không ổn.
Trong đầu cô lập tức xuất hiện một người, nói: “Là… là Ngôn Minh Hi tới rồi phải không?”
“Cô biết rồi thì tốt. Bây giờ chỗ này rất nguy hiểm, tên điên đó đã mang theo một số phần tử khủng bố đến đây. Xem ra ông ta muốn sống chết một trận với Ngôn Minh Phúc. Một khi họ đánh nhau, tôi sẽ không thể bảo vệ cô an toàn được.”
Anh ta nhấc người Hứa Trúc Linh lên, nhanh chóng buộc dây thừng lên người cô, sau đó đưa cô cùng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Là tầng hai mươi tám đó!
Cô có cảm giác như mình đang nhảy lầu, nhảy một phát xuống dưới, sợ đến mức muốn hét lên thất thanh nhưng lại bị Ảnh Họa Bì bịt miệng lại.
“Đừng hét, tôi đã che camera lại, cô muốn gọi mọi người tới đây nhìn cô bay giữa không trung à?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy liền ngậm chặt miệng lại?
Khi đã tiếp đất an toàn, bước chân của cô cũng trở nên không chân thực, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất, thở hổn hển.
“Cô biết lái xe không? Cô tự lên xe đi, mau chóng rời đi.”
“Tôi… tôi biết.”
Hứa Trúc Linh nhanh chóng chạy lên xe bảo mẫu, cô tự biết mình chỉ là một con gà nhép yếu đuối, có đi cũng không giúp được gì.
Cô vội vàng gọi cho Cổ Thành Trung, bảo anh tới cứu người.
Vợ chồng Ngôn Minh Phúc rất quan trọng với cô, cô không thể trơ mắt nhìn họ gặp nguy hiểm được.
Cổ Thành Trung biết tin, tỏ ý anh sẽ đến ngay lập tức. Hứa Trúc Linh đang chuẩn bị lái xe rời đi thì vô tình nhìn thấy xe của Ngôn Phúc Lâm.
Lòng cô run rẩy dữ dội, nếu Ngôn Phúc Lâm vào đó thì chẳng phải anh ta sẽ biết bố ruột của mình là ai sao?
Cô không dám rời đi nữa mà vội vàng xuống xe.
Lúc Ngôn Phúc Lâm xuống xe liền nhìn thấy Hứa Trúc Linh bước đến nghênh đón mình thì khẽ nhíu mày.
“Trúc Linh?”
“Anh muốn đi đâu?”
“Không biết nữa, đài truyền hình gọi điện cho anh, bảo anh tới đây nói bố đang tìm anh.”
“Bố nuôi không tìm anh đâu, bố bảo anh… bảo anh về lấy đồ với em.” Cô vội vàng nói, giọng nói cũng run rẩy lắp bắp. Dù sao nói dối tạm thời cũng cần trình độ. Ngôn Phúc Lâm nghe vậy thì cau chặt mày lại.
“Trúc Linh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Từ trước đến nay em đều không biết nói dối.
Há?
Trình độ nói dối của cô tệ đến vậy sao? Tốt xấu gì anh ta cũng phải do dự một chút chứ?
“Dù sao… em… aiya, đau quá…
Hứa Trúc Linh không tìm được cách nào tốt hơn chỉ có thể ngồi thụp xuống đất, ôm chặt lấy bụng mình, lông mày nhíu chặt lại.
Ngôn Phúc Lâm thấy cô như vậy, lập tức ngồi xuống hỏi: “Em bị làm sao thế? Gần đây có bệnh viện, để em đưa em qua đó.
“Được ạ được ạ, bụng em đau quá, có lẽ là ăn phải thứ gì đó bị hỏng rồi.”
Ngôn Phúc Lâm nhớ bệnh viện ở ngay gần đó, đi một lúc đã có thể tới nơi rồi.
Hai người lên xe, sau khi đến bệnh viện Hứa Trúc Linh cứ nằm chặt lấy tay anh ta không buông.
Đúng lúc này ở ngoài xa vang lên một tiếng đoàng đoàng.
Là tiếng súng!
Tiếng súng vang lên từ phía đài truyền hình, cơ thể hai người họ cứng lại, nhận ra đã xảy ra chuyện gì đó.