Chương 3206
Có đôi khi ông nghĩ, nếu mình và Hứa Trúc Linh không ở bên nhau, ngay từ đầu chọn đại một cô gái môn đăng hộ kết hôn sinh con, vậy con ông nhất định sẽ như Cố Vi, bá đạo thẳng thắn, tính cách nóng nảy, trong mắt không chứa nổi hạt cát.
Chắc chắn ông sẽ để cô phát triển như vậy, con gái không nên sợ hãi rụt rè, cô cũng có thể phóng khoáng giống như con trai.
Tính cách Cố Vi vừa thoải mái, nhưng cũng có nwts dễ thương của cô gái nhỏ, cô có thể hăng hái chiến đấu cả quấng đường, cũng có thể về nhà.
Trên thế giới này, tình yêu cũng cần phải có thế lực ngang nhau, vậy sự mạnh mẽ kia mới liên thủ với nhau được.
Đôi khi lại bổ sung cho nhau, hỗ trợ lấn nhau.
Nhưng trên đời không có nhiều nếu như như vậy, trên người niệm noãn có rất nhiều bóng dáng của Hứa Trúc Linh, gia cảnh thuận lợi khiến cô được nuôi dưỡng rất tốt đẹp, dù làm người hay khi làm việc đều vô cùng lương thiện, vừa khoan dung vừa độ lượng, cũng sẽ không khoe khoang thân phận của mình mà thật cẩn thận giấu giếm, sợ những người kết bạn với mình chỉ vì coi trọng gia thế.
Nhưng có một chuyện cô không giống với Hứa Trúc Linh năm đó.
Không phải cô tự ti, cũng không cảm thấy không xứng đôi với người ta.
Ông chỉ hy vọng con mình càng ngày càng tốt, con cái cũng có phúc của con cái.
Cố Niệm Noãn rời khỏi tòa nhà kia, nhưng cô không về nhà, cũng không đi †ìm Cố Hy, mà đến bệnh viện.
Cô phải đến thăm bạn thân của mình một chuyến mới được : Lúc cô đến đúng lúc nhìn thấy Thích Uyển Nhi sắp xuất viện, cô ta đã thay đồ bệnh viện, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng trên mặt cô ta vẫn có một lớp trang điểm nhàn nhạt, sắc mặt có vẻ không Tôi.
Cô ta cầm túi chuẩn bị ra khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy Cố Niệm Noãn, bước chân lập tức dừng lại, ánh mắt dần trở nên đáng sợ.
“Cô tới đây làm gì? Tới xem tôi chật vật thế nào sao?”
Cô ta lạnh giọng nói, giọng nói không còn dịu dàng ôn hòa như trước kia nữa, luca này chỉ ngập tràn hận ý.
Nhưng Cố Niệm Noãn không hiểu rốt cuộc cô ta đang hận chuyện gì.
“Tôi đến thăm cô thôi, dù sao cũng làm chị em nhiều năm vậy rồi. Xem ra chắc bây giờ cô không sao nữa rồi, lực đâm cũng không phải mạnh lắm nhỉ, mới nghỉ ngơi nửa ngày đã có thể xuất viện rồi.”
Cô nhàn nhạt nói, ánh mắt lúc nhìn về phía Thích Uyển Nhi cũng không ấm áp như trước, thậm chí còn mang theo vài tia lạnh lùng.
“Cố Niệm Noãn, từ nay về sau, chuyện của tôi không liên quan gì đến cô nữa, chúng ta đường ai nấy đi, cũng chưa chắc ai là người cuối cùng mỉm cười đâu!”
Cô ta ác độc nói.
“Tôi cũng muốn nói với cô mấy lời này đấy, chúng ta không còn là bạn nữa. Tôi cũng không muốn truy cứu, vụ tai nạn lần này rốt cuộc được âm mưu từ lâu hay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này tôi sẽ không bao giờ tin tưởng câu nào của cô nữa!”
“Quên nữa, tôi thích Cố Hy còn sớm hơn cô nhiều. Cấp ba cô mới biết anh ấy, mà tôi và anh ấy lại cùng nhau lớn lên, từ khi tôi biết nam nữ sẽ yêu nhau, rồi kết thành vợ chồng, sống cuộc sống hạnh phúc giống ba mẹ tôi, lúc ấy tôi đã nhận định Cố Hy rồi, chẳng qua ngại mối quan hệ anh em này thôi, tôi sợ anh ấy sẽ ghét mình cho nên mới kiềm chế không thể hiện ra.”
“Tôi không thể hiện ra không đồng nghĩa với việc cô có thể nghi ngờ tư cách của tôi! Tôi không chen chân giữa đường, từ lúc bắt đầu tim của Cố Hy đã không ở trên người cô, chúng tôi yêu nhau thật lòng, chẳng qua không ai đâm thủng lớp giấy mỏng kia mà thôi.