Chương 326
Lúc anh ta rơi vào trạng thái hôn mê, đầu óc không những không hề mất đi ý thức mà ngược lại còn rất tỉnh táo.
Trong đầu của anh ta bây giờ chỉ toàn là dáng vẻ cô ấy ngồi đó khóc thút thít.
Nếu như anh ta cứ hôn mê không tỉnh thì một người con gái như cô ấy làm sao có thể chống đỡ được đây? Nhất định cô ấy rất sợ hãi, rất sợ hãi.
Bạch Minh Châu nghe thấy lời này thì trái tim không khỏi run rẩy dữ dội, ngơ ngác nhìn anh ta.
“Khiến cho con gái khóc… là không tốt.”
Bạch Minh Châu nghe nói thì vội vàng quay mặt sang chỗ khác.
Anh ta là một người đàn ông lịch lãm vì thế mới luôn dành sự chăm sóc đặc biệt đến con gái.
Thế mà cô ấy lại cảm thấy lời nói vừa rồi của anh ta vô cùng dễ nghe, không khỏi khiến cho cô ấy có chút dao động.
“Em đã liên lạc được với anh Thành Trung chưa… chỉ có anh ấy mới có thể nghĩ được cách giải quyết…”
“Anh đừng vội, em đã báo cho Cố Thành Trung biết rồi, anh ấy nói chuyện này cứ giao cho Khương Anh Tùng xử lý, tin là rất nhanh sẽ có tin tức thôi. Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tình hình của anh bây giờ không được khả quan lắm đâu.”
Ngôn Phúc Lâm nghe Bạch Minh Châu nói đã báo tin cho Cố Thành Trung rồi thì mới có thể thở phào một hơi.
Cô ấy gọi bác sĩ đến cho anh ta uống một liều thuốc giảm đau và tiêm thêm một mũi thuốc an thần nữa, một lúc sau thì anh ta ngủ thiếp đi.
Thế mà cô ấy lại cảm thấy lời nói vừa rồi của anh ta vô cùng dễ nghe, không khỏi khiến cho cô ấy có chút dao động.
Mà ngay tại lúc này, ở Trấn Cổ…
Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung đang ở trong một ngôi nhà dân trong khu du lịch, trước đó đã có một công ty tổ chức thành một đoàn thể đến đây du lịch vì thế tất cả các khách sạn và quán trọ to nhỏ ở quanh đây đều đã được ký hợp đồng bao trọn cả rồi.
Vì vậy hai người bọn họ chỉ có thể tạm thời ở nhờ trong nhà của người ta, nữ chủ nhân của ngôi nhà này vốn người quen cũ, của mẹ Cổ Thành Trung, nghe nói là bọn họ từ nhỏ đã chơi với nhau, cùng nhau trưởng thành.
Theo lý mà nói thì Cố Thành Trung vẫn phải tôn kính gọi người ta một tiếng bác gái. Trước đây cứ mỗi năm Cố Thành Trung đến đây đều sẽ mang theo chút đồ đạc đến thăm nom, biểu đạt thành ý.
Vì dù sao mẹ của anh cũng chẳng còn người thân nào ở đây nữa rồi nên anh mới dành một sự chăm sóc quan tâm đặc biệt đến người bạn cũ từ thuở niên thiếu này của mẹ mình.
Trong nhà của bác gái này còn có hai người con, một trai một gái, nghe nói công việc của người con trai bác ấy cũng là do Cố Thành Trung giúp anh ta tìm.
Còn một người con gái vừa mới tốt nghiệp đại học cũng đang ở trong nhà chờ việc, hoàn toàn không có ý định ra ngoài.
Nghe nói là đã nhờ vả được quan hệ với người nào đó, tìm được công việc làm hướng dẫn viên du lịch, nghỉ ở nhà một vài ngày nữa là phải đi làm rồi.
Hứa Trúc Linh cũng ngại không dám nói cô là bạn gái của Cố Thành Trung, mà chỉ bảo là cô đang trên đường đi thắp hương cho người lớn trong nhà nên mới tiện đường vào đây.
Khu vực nội thành Đà Nẵng không có mưa nhưng khi bọn họ vừa đến đây thì ở thị trấn này đã bắt đầu nổi gió chuẩn bị mưa rồi.
Đường trên núi đều là đường đất, cứ hễ mưa xuống là dưới đất toàn là bùn nhão làm cho đường đi ẩm ướt và dễ trơn trượt, vì thế thời tiết mưa gió như vậy không thể lên núi được.
Bọn họ chỉ có thể đợi trời hết mưa rồi mới có thể đi tiếp, xem dự báo thời tiết thì có lẽ là ngày mai sẽ tạnh mưa, trời lại quang đãng rồi.
Trên bầu trời đã hiện ra một màu trắng bạc, lúc này đột nhiên Hứa Trúc Linh cảm thấy hơi khát nước liền mơ mơ màng màng bò dậy đi lấy nước uống.
Sau khi đi vệ sinh xong thì cũng tỉnh táo hơn một chút, tiếp theo lại bò lên giường nằm tiếp.
Sau khi lên giường cô bỗng cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.
Sao tự nhiên giường của cô lại trở nên nhỏ thế này, lúc cô ngủ một mình vẫn cảm thấy chiếc giường đơn này vừa đủ cho cô nằm, nhưng sao hiện giờ lại thấy chật chội, chen chúc thế này?
Cô vừa quay người lại liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
Trong phút chốc liền tỉnh táo hẳn ra, ngẩng phắt đầu lên nhìn người vừa mới đến nằm vào giường của cô.
Cố Thành Trung?
Hai mắt cô trợn tròn, không khỏi kinh ngạc nhìn anh.
“Anh… sao anh lại ở đây vậy?”
Bọn họ không hề công khai quan hệ bạn trai bạn gái với mọi người cho nên tất nhiên không thể ngủ chung trong một căn phòng như vậy được hơn nữa bác gái cũng đã thu xếp cho bọn họ hai căn phòng, chính là hai căn phòng ở sát vách nhau.
Cô vẫn có thói quen khi ở bên ngoài, chỗ lạ lẫm thì sẽ khóa trái cửa, còn anh làm cách nào mà vào được đây vậy chứ?
Anh đã sang bên này bao lâu rồi?
“Chẳng lẽ vừa rồi em ngồi dậy mà cũng không nhìn thấy anh à?”
Cố Thành Trung không biết phải làm sao, bất lực nói.
“Không… không nhìn thấy, sao anh lại vào đây được?”
“Tất nhiên là lấy chìa khóa mở cửa rồi đi vào thôi, anh đánh thêm một chiếc nữa rồi mà.”
“Hả…”
“Anh vừa mới tỉnh lại hay là cả đêm chưa ngủ thế? Sao tinh thần lại tỉnh táo như vậy?” Hứa Trúc Linh có chút nghi hoặc, nói.
Cổ Thành Trung nghe thấy cô nói vậy thì liền im lặng.
Sau khi anh biết Cố Cố xảy ra chuyện liền mắc bệnh khó ngủ, hiện giờ cho dù đã biết Cố Cố sẽ không có chuyện gì nhưng vẫn không khỏi nơm nớp lo sợ.
Mãi cho đến vừa rồi khi Ngôn Minh Phúc gửi video tới, chứng minh rằng Cố Cố vẫn đang rất khỏe mạnh thì anh mới có thể thở phào một hơi.
Lúc anh vừa chuẩn bị ngủ thì đột nhiên Hứa Trúc Linh lại ngồi dậy.
Cô bé này cứ mơ mơ màng màng, ở trên giường có một người sống to đùng thế này mà cô lại cứ thế không nhìn thấy, đợi đến khi cô trèo lên giường một lần nữa mới chú ý đến anh.
“Anh nghĩ đến một số chuyện nên không ngủ được, muốn qua đây ôm em ngủ.”
“Như này mà để bị người khác bắt gặp thì không tốt lắm đâu, anh mau đi về phòng của anh đi, nhanh lên, nhanh lên.”
“Hứa Trúc Linh… sao mẹ em không sinh em ra sớm thêm vài năm nữa nhỉ?”
Giọng nói của Cố Thành Trung trầm thấp, còn có chút buồn bực, nếu như cô ra đời sớm một chút, tốt nghiệp đại học sớm một chút thì tốt biết bao nhỉ?
Anh có thể mang cô ra ăn đến mức sạch sẽ từ trong ra ngoài, rồi nói với cả thế giới biết cô là của anh, đến nước cũng không được phép chạm vào cô, chứ đâu phải kiềm chế, nhẫn nại cực khổ như bây giờ?
Hứa Trúc Linh nhìn sắc mặt anh u ám thì không khỏi lén lút cười thầm.
“Đây là khảo nghiệm của ông trời dành cho anh đấy! Nhanh đi về phòng của mình đi, đợi bao giờ chúng ta về nội thành là được rồi.”
“Trước khi anh đi về, em không nên hôn anh một cái sao?”
Hứa Trúc Linh vì muốn anh có thể yên tâm về phòng liên thơm lên má anh một cái. Lúc này thì Cố Thành Trung mới miễn cưỡng cố gắng rời đi.
Tám giờ sáng ngày thứ hai ở đây, chủ ngôi nhà lên gọi bọn họ xuống nhà ăn cơm.
Những ngôi nhà ở đây đều là nhà có ba tầng vì vậy nên có rất nhiều phòng.
Ở đây có rất nhiều nghề phụ đang phát triển, người dân sẽ mở các khách sạn, nhà trọ để tiếp đãi khách du lịch.
Chủ nhà họ Ngô, cô gọi hai vợ chồng trung niên đó là chú Ngô và thím Ngô, con trai của họ làm việc ở bên ngoài, thường xuyên không có ở nhà, còn con gái út thì tên Ngô Ưu.
Lúc ngồi ăn cơm, chú Ngô và thím Ngô ngồi cùng nhau, Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung ngồi cạnh nhau còn Ngô Ưu thì ngồi ở phía đối diện cô.
“Anh Thành Trung, anh nếm thử cái bánh trứng này đi, món này là do em dậy từ sáng sớm, đích thân làm cho anh ăn và cũng là món ngon nhất đó.”
Ngô Ưu ngọt ngào nói với Cố Thành Trung.
Một tiếng anh Thành Trung vang lên làm cho toàn bộ lông tơ khắp người cô dựng thẳng đứng lên, da đầu tê rần rần.
Cô liếc nhìn Cố Thành Trung một cái, trái ngược với giọng nói ngọt ngào của Ngô Ưu, anh chỉ lạnh nhạt nói, “Không cần phải phiền phức thế đâu, để tự tôi ăn là được rồi.”
Ngô Ưu nói, “Thế anh cứ ăn tự nhiên nhé, nếu thấy không đủ thì nói với em, em làm nữa cho anh ăn. Mẹ em đúng là chỉ biết lừa người khác, lại còn nói anh là con ma lem, làm gì có con ma lem nào trông như thế này chứ?”
“Ngô Ưu, trước đây anh Cố quả thực đúng là…”
Thím Ngô cũng cảm thấy kỳ lạ, trước đây mỗi lần anh tới bà đều nhìn thấy nửa khuôn mặt của Cố Thành Trung bị biến dạng, kinh dị đến dọa chết người.
Lần nào đến đây anh cũng đều mang một chút đồ đạc tới để thể hiện lòng thành, mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó, bà đều sợ đến mất ngủ trắng một đêm.
Không ngờ rằng năm nay lại thay đổi rồi.
Lúc anh tới đây, thím Ngô còn không dám tin rằng người trước mặt chính là anh, cho dù có đi phẫu thuật thẩm mỹ thì hiệu quả của cuộc phẫu thuật này cũng quá tốt đi ấy chứ, bà thậm chí còn không thể nhìn thấy bất cứ vết tích nào trên mặt anh.
“Không sao đâu, quả thực là trước đây không đẹp đế gì, nhưng cũng đều qua cả rồi.”
“Nếu sớm biết thế thì lúc đó em đã không đi học nữa rồi, cứ ở nhà chờ anh đến tốt biết bao?”
Ngô Ưu chớp chớp hai mắt, từ đầu đến cuối, tâm mắt của cô ta cũng không chịu rời khỏi Cố Thành Trung.
Trước đây cô ta đã từng nghe mẹ của mình nói rằng mỗi năm đều sẽ có một người khách quý đến thăm nhà mình, anh ta lại còn mang theo rất nhiều đồ đạc đắt tiền đến biếu cho bố mẹ cô ta. Hơn nữa công việc của anh trai cô ta cũng là do anh ta giúp đỡ mới †ìm được.
Lúc đó, xung quanh cô ta đều có đủ loại người vây lấy, căn bản là không thèm để mắt tới con ma lam như anh.
Cô ta trông rất xinh đẹp, ở trường học còn được mọi người bình chọn làm hoa khôi nữa, người theo đuổi cô ta có thể xếp thành hàng dài, tất nhiên trong số đó cũng không có ít các anh trai giàu có lắm tiền.
Cô ta đã hẹn hò với rất nhiều người, bọn họ đều ra tay rất hào phóng làm cho những ngày tháng cô ta đi học rất thoải mái.
Vì thế cho nên cô ta căn bản chẳng thèm để mắt tới người đàn ông mà mẹ cô nói. Mãi đến năm nay hiếm khi ở nhà, sau khi nhìn thấy Cố Thành Trung liền hối hận mãi không thôi. Nếu như cô ta sớm dụ dỗ được anh thì người đàn ông đẹp trai này chẳng phải là của cô ta rồi sao?