Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 989

 

“Không muốn ăn sao?”

 

“Muốn ăn, nhưng mà Trúc Linh nói không được tùy tiện ăn đồ của người khác, vậy là không lễ phép”

 

“Cậu đúng là một đứa nhỏ nghe lời, nhưng mà những đạo.

 

lý này không phải nên do bố mẹ của cậu dạy sao? Sao cậu lại nói là nghe Trúc Linh nói?”

 

“Bởi vì..” Cậu ta xoắn xuýt các ngón tay, cuối cùng vẫn nói ra sự thậ mẹ tôi không thích tôi, nên họ chưa bao giờ dạy cho tôi những điều đó, bọn họ chỉ biết đánh tôi mắng tôi thôi.

 

Chỉ có Trúc Linh và anh cả đối xử tốt với tôi nhất, cho tôi ăn ngon, cho tôi quần áo mới, còn dạy tôi biết rất nhiều thứ nữa”

 

“Cậu còn nhớ họ tên đầy đủ của mình không? Cậu tên là Thanh Viên, vậy họ của cậu là gì?”

 

“Họ… họ là cái gì?”

 

“Anh cả cậu gọi là Phó Minh Tước, vậy cậu chắc là Phó Thanh Viên, mẹ cậu đặt cho cậu cái tên này, là đang oán hận ai đây? Mọi chuyện thành ra nông nỗi này, sao có thể đổ oán hận lên đầu cậu chứ?” Cố Đình Sâm thở dài khe khẽ, ông cũng không biết quyết định năm đó của mình là đúng hay sai nữa.

 

Ông bảo Thanh Viên cứ lấy những gì mình thích ăn, cậu ta vơ một đống lớn, rồi lại đưa cho ông hơn phân nửa.

 

“Ông cũng ăn đi, ông bị bệnh nên ăn nhiều một chút, có vậy cơ thể mới khỏe mạnh được, đây là Trúc Linh nói cho tôi biết đấy. Cơ thể tôi rất cường tráng, tôi ăn ít một chút là được.

 

rồi” Cậu ta cười hì hì nói với ông, khuôn mặt cậu ánh lên sự ngây ngô và hồn nhiên.

 

Cố Đình Sâm nhìn thấy gương mặt của cậu, gương mặt này giống bà vài phần. Ông thống khổ nhắm mắt lại, khi mở mắt, dòng lệ nóng không kiềm được chảy xuống.

 

“Sao ông lại khóc? Ông không thể ăn mấy thứ này sao?” Thanh Viên nghỉ hoặc hỏi.

 

Ông lắc đầu, hỏi lại: “Cháu có hận bố mẹ mình không?”

 

“Tôi chỉ muốn hỏi họ, bố mẹ không phải sẽ yêu thương con cái của mình sao? Như Trúc Linh có con rồi sẽ rất yêu thương nó. Chú là con của ông, ông cũng rất yêu thương chú ấy. Nếu bố mẹ tôi không thương tôi, tại sao lại muốn sinh tôi ra chứ?

 

Anh cả nói, hai chúng tôi đã đầu thai lộn chỗ, sinh không đúng nơi, nếu đổi thành một người bố một người mẹ khác, bọn họ chắc chắn sẽ đối xử với bọn cháy thật tốt. Chuyện này… chúng tôi có thể chọn lại không? Bây giờ đổi lại còn kịp sao?”

 

“Thực xin lỗi” Cố Đình Sâm nghe lời cậu ta nói, ông cảm thấy từng câu từng chữ như đang xát muối vào tim ông vậy.

 

Ông sờ đầu cậu ta, nói: “Là do ông không tốt, do ông hại cháu thành ra như vầy”

 

“Tôi không quen biết ông nha, sao ông có thể hại tôi được? Ông lão ơi, ông không bị ngốc đó chứ?” Cố Đình Sâm không ngừng lắc đầu, ông đã sớm khóc không thành tiếng. Thanh Viên ở bên chỗ ông ăn một đống đồ ăn vật, một hồi lâu sau cậu ta mới ra khỏi cửa, Hứa Trúc Linh khẩn trương hỏi: “Bố tìm cậu nói chuyện gì thế?”

 

“Không biết nữa, ông ấy cứ khóc mãi thôi. Trúc Linh, không phải chị nói với em là, đàn ông đổ máu không đổ lệ sao? Ai khóc là người đó không có mạnh mẽ, vậy không phải ông ấy là người yếu đuối sao ạ?”

 

“Xuyt, nói nhỏ thôi” Hứa Trúc Linh vội vàng che miệng cậu bé lại, sợ giọng cậu bé to quá sẽ lọt vào tai người bên trong.

 

“Thanh Viên, bình thường đàn ông sẽ không khóc, nhưng khi họ gặp chuyện gì quá thương tâm, vẫn sẽ rơi lệ thôi.” t là thế sao. Vậy mai mốt Thanh Viên không muốn khóc đâu: “Thanh Viên, đi thôi, chị dẫn em đi ăn món ngon” Cô kéo.

 

tay Thanh Viên rời khỏi đó, còn Cố Thành Trung thì đi vào trong thăm hỏi Cố Đình Sâm.

 

“Bố, bố còn chưa nói cho con biết, mấy ngày nay khi bố mất tích, rốt cuộc là đã đi đâu?”

 

“Hầy, trong lòng bố cất giấu một bí mật đã hơn hai mươi năm, cũng đã đến lúc nói cho con biết rồi. Bố đi tham dự hôn lễ của mẹ con, Thanh Viên… chính là con trai của bà ấy”

 

“Cái gì?

 

“Úy Như và Phó Minh Nam là anh em, chỉ là hai người đó không phải quan hệ huyết thống thôi, Úy Như là con nuôi. Nhà họ Phó có một căn bệnh di truyền bẩm sinh, cho nên họ thành lập một cái quỹ, chuyên điều trị cho những người bị bệnh bẩm sinh, Úy Như là một trong số đó. Khả năng sống của bà ấy rất thấp, chưa kịp phẫu thuật thì tim đã ngừng đập, sắp đưa đi liệm xác luôn rồi, không ngờ tới kỳ tích lại xảy ra. Nhà họ Phó thấy đứa bé đó đại nạn không chết tất sẽ hạnh phúc tới cuối đường bèn nhận nuôi bà ấy.

 

Bởi vì cơ thể quá yếu ớt nên không thể phẫu thuật được, bác sĩ từng nói bà ấy sẽ không sống quá hai mươi tuổi. Nhưng cuối cùng bà ấy vẫn tạo nên được kỳ tích, tựa như nhánh cỏ dại ương ngạnh, cố gắng sống sót.



Chương 990

 

Phó Minh Nam yêu Úy Như đã nhiều năm nhưng Úy Như lại không biết. Sau khi Úy Như gả cho bố, tính cách Phó Minh Nam thay đổi rất nhiều, khắp nơi đối nghịch với bố, thậm chí còn ba lần bảy lượt cho người ám sát bố. Mẹ con từng tới cầu xin ông ta, nhưng ông ta đã phát điên rồi, yêu cầu mẹ con phải ly hôn với bố thì mới chịu dừng tay. Mẹ con liều chết không đồng ý, cũng không muốn làm thế… cuối cùng là bố tự tay đưa bà ấy đến bên cạnh tên ác quỷ kia.

 

Lúc mẹ con ba mươi tuổi, bệnh tình nguy kịch, nếu trong vòng nửa tháng không tìm được trái tim phù hợp, thì chỉ có một con đường chết.

 

Ông trời cho bố thời gian quá ngắn, bố chỉ có thể tới cầu xin Phó Minh Nam. Phó Minh Nam đồng ý cứu người, điều kiện duy nhất của ông ta chính là có thể mang bà ấy đi. Bố… bố vậy mà…” Sau đó, Cố Đình Sâm bật khóc, người đàn ông một thời tung hoành ngang dọc lúc này lại khóc không ra tiếng, yếu ớt như một đứa bé.

 

Cố Thành Trung nghe thấy nhiều tin tức kinh hãi như thế, trong lòng đã sớm dậy sóng.

 

“Mẹ dù chết cũng không muốn ở cùng một chỗ với Phó Minh Nam, thế mà bố lại… phản bội mẹ, lựa chọn đầu hàng, đúng không?”

 

“Đúng vậy, vì bố sợ. Bà ấy có thể chấp nhận cái chết, nhưng bố thì không. Người còn sống mới là người đau khổ nhất. Cho nên, đêm đó, bố và bà ấy cùng nhau dùng bữa tối dưới ánh nến, bà ấy thì an bài hết thảy mọi chuyện tương lai, dặn dò bố phải chăm sóc tốt cho hai anh em các con. Còn bố… lại hạ thuốc ngủ vào ly rượu của bà ấy, cuối cùng lại đưa bà ấy lên xe Phó Minh Nam.

 

Bố biết Phó Minh Nam sẽ không để bà ấy chết, mấy năm nay tuy bặt vô âm tín, nhưng bố biết nhất định bà ấy còn đang sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, sống rất tốt nữa.

 

Nhưng mấy ngày trước, Phó Minh Nam tới tìm bố, mời bố tham dự hôn lễ của hai người họ.”

 

“Mẹ và Phó Minh Nam sống chung với nhau nhiều năm như vậy, vì sao bây giờ mới tổ chức hôn lễ? Còn Thanh Viên nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Phó Minh Nam không nói cho bố biết, là Phó Minh Tước nói cho bố. Sau khi mẹ con qua đó, vài lần muốn tìm cái chết, sau cùng đều được Phó Minh Nam ngăn cản. Bà ấy phải dùng thuốc an thần một thời gian dài, có một lần, Phó Minh Nam ép buộc bà ấy nên mới sinh ra Thanh Viên. Mọi thứ như sụp đổ, bà ấy nói thế. Cũng vì vậy bà ấy rất ghét đứa bé này nên mới bỏ rơi nó. Sau khi đứa nhỏ sinh ra không bao lâu, bà ấy đã phát điên.

 

Đáng thương đứa bé kia, mấy năm qua, nếu không có Phó.

 

Minh Tước chăm sóc thì đã sớm chết rồi. Tuy nó không phải cốt nhục của bố, nhưng nó cũng là miếng thịt rớt xuống từ người Úy Như mà, là đứa nhỏ mà bà ấy hoài thai mười tháng, trải qua biết bao đau khổ mới sinh ra được.

 

Cũng vì thế mà hôn lễ của họ mới trì hoãn tới bây giờ mới cử hành. Phó Minh Nam sau nhiều năm lừa gạt, âm thầm lên kế hoạch trù tính mới đạt thành kết quả. Còn bố lúc còn sống cũng được gặp lại mẹ con một lần nữa”

 

“Mẹ con… thế nào?” Cố Thành Trung run rẩy hỏi.

 

“Cơ thể của bà ấy rất tốt nhưng tinh thần thì không còn được như trước nữa. Bà ấy nhìn thấy bố mà cứ như đang nhìn một người xa lạ vậy…”

 

Ông vĩnh viễn không thể quên được cái cách mà Úy Như nhìn mình.

 

Phó Minh Nam muốn trả thù ông nên đó là lí do ai cũng có thể vắng mặt trong đám cưới nhưng ông thì không.

 

Ông đã tận tay gửi vợ mình cho người khác và đến bây giờ thì ông chỉ có thể trơ mắt nhìn bà mặc váy cô dâu và tiến vào.

 

lễ đường, sánh đôi cùng một người đàn ông khác.

 

Rốt cuộc thì đây là cảm giác đau đớn tới cỡ nào chứ?

 

Phó Minh Nam nhìn ông rồi cười nhạt một cái với tư thế của một người thắng cuộc. Lúc đó trông ông ta giống như một con rắn độc vậy.

 

Nhưng nếu như được lựa chọn lại một lần nữa thì ông vẫn sẽ không hối hận. Chỉ cần Úy Như vẫn còn sống thì muốn ông làm gì cũng được.

 

Cố Thành Trung nghe thấy vậy thì nắm tay anh siết chặt lại trong vô thức, trái tim thì đau đớn mãnh liệt như bị kim chân.

 

Mẹ anh còn sống, bà vẫn sống rất tốt. Bao năm qua, anh vẫn chưa hoàn thành chữ hiếu của một người làm con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
N
Nhudn23 Tháng mười, 2022 21:50
N
Nhudn23 Tháng mười, 2022 21:50
Q
Quynhi09 Tháng mười, 2022 18:17
P
Phung08 Tháng mười, 2022 22:03
P
Phung08 Tháng mười, 2022 22:03
1
BÌNH LUẬN FACEBOOK