Chương 2897
“Anh chỉ cần nói ra, tôi sẽ lập tức đi: Cô ta gắn giọng, giọng cô ta có chút hoảng loạn.
Cô ta đã suy nghĩ kỹ rồi và kế hoạch Tôi tệ chính là anh ta nói ra những lời nhân tâm rồi dứt khoát quay lưng lại với cô ta.
Nhưng cô ta sai rồi……
Cô ta đợi thật lâu, mỗi một phút mỗi một giây điều dài vô cùng, khoảng ba phút anh ta vần không trả lời.
Không tiếng động, như là một loại thúc giục cùng xét xử, giống như cho cô †a bản án tử hình.
Thế nhưng anh ta đến dũng khí tự mình cự tuyệt cũng không có.
“Anh là quân nhân sao? Tôi nghĩ…
anh là người lính muốn chạy trốn.”
Cô ta lạnh giọng giều cợt, cuối cùng không còn hy vọng xa vời nữa.
Giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt, cô ta lau đi giọt nước mắt cuối cùng đó, nhẹ nhàng lau thu hồi ánh mắt lưu luyến cuối cùng, xoay người rời đi…
Lúc cô ta ra khỏi cửa, không chú ý dưới chân bị vướng vào khung cửa.
Cả người chật vật té xuống bậc đá, đau đớn kinh khủng. Cô ta vừa cầm được nước mắt thì nó lập tức lại rơi xuống.
Đúng lúc này, cô ta nghe được tiếng bước chân vội vã từ phía sau.
Cuối cùng anh ta cũng đi lại đây.
“Đừng… đừng tới đây, cầu xin anh.
Đừng nhìn đến bộ dạng thê thảm này của tôi, được không? Tôi còn nghĩ… sẽ rời đi phong độ một chút.”
Cô ta từ trên mặt đất đứng lên, không ngừng lau nước mắt.
Nước mắt giống như chuỗi ngọc rơi xuống, mãnh liệt không ngừng rơi.
Không thể nào lau hết.
Người đàn ông phía sau căn bản không nghe, tiến lên trực tiếp bế cô ta lên đi thẳng về phòng ngủ.
.___ Gô ta giương khuôn mặt nhỏ, vừa tức vừa bực nói.
“Bây giờ anh quan tâm tôi làm gì, tôi có quan hệ gì với anh chứ? Ngay cả từ chối tôi anh còn không nói ra miệng, bây giờ ôm tôi làm gì?”
Cô ta tức giận nói, phát ra hết những uất ức trong lòng.
William không ngừng mím môi, một câu cũng không nói ra, miệng anh ta ngu ngốc, không biết lúc này nên nói cái gì.
Dường như anh ta không làm gì sai, lại giống như mỗi một việc đều là sai.
Anh ta đặt cô ta ở trên giường sau đó kiểm tra cẩn thận, xác nhận không bị thương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mắt cá chân hơi sưng đỏ, nhưng không có thương tổn đến xương, chắc ngày mai sẽ lành.
Cô ta thở hổn hển vì khóc, nước mắt chảy như mở vòi nước.
Anh ta tay chân vụng về lau, Kỷ Nguyệt Trâm hung hăng đẩy tay anh ta ra.
“Anh đừng động vào tôi. Anh có tư cách gì quản tôi.”
“Vấn đề vừa rồi tôi còn chưa có trả lời em, có thể trả lời lại một lân không?”
“Anh muốn nói gì? Tổn thương tôi còn chưa đủ sao?”
“Không… tôi không nghĩ sẽ từ chối em, tôi nghĩ… sẽ cùng em ở bên nhau.”