Chương 1112
“Có vẻ như công phu trên giường của anh không đến nơi đến chốn nên vợ anh không đủ ấn tượng. Tối nay anh sẽ nỗ lực hơn?”
Bạch Minh Châu nghe vậy thì thật sự muốn nôn ra một ngụm máu.
Cô ấy đang muốn nói thêm điều gì đó, nhưng mà đôi môi của người đàn ông đã đè xuống, chặn lại ý định tiếp tục nói của cô ấy!
Vào lúc này không cần nói nhiều chỉ cần làm nhiều hơn là được.
Bạch Minh Châu vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng, bởi vì cô luôn cảm thấy bọn họ là hai người, nhưng bây giờ lại cùng chung một thân thể, vậy thì cô ấy đang làm chuyện đó với ai?
Thiện Ngôn kia ở trong cơ thể của anh ta có thể… nhìn thấy hết rồi sao?
Bạch Minh Châu nghĩ đến đây thì thần kinh liền run lên, không biết sức ở đâu mà đẩy Ôn Mạc Ngôn ra.
Anh ta cũng bất ngờ, không nghĩ đến Bạch Minh Châu lại mạnh như Vậy.
Anh ta đập vào cuối giường, nhưng mà Ôn Mạc Ngôn lại không ngờ Bạch Minh Châu lại xông lên đạp thêm một cước, trực tiếp đá anh ta xuống giường.
Mà cảm giác này thật là chết người, cô vừa đạp vào…
“Minh Châu, em… em muốn giết chồng mình?” Ôn Mạc Ngôn nghiến răng, đau đớn cúi người, trên trán hút mồ hôi lạnh.
Nói một câu cũng rất khó khăn, từng chữ từng chữ nặn ra khỏi khế răng.
Bạch Minh Châu không ngờ chân của mình lại chuẩn xác đến vậy, ở ngay giữa hồng tâm.
Cô ấy muốn bước tới để giúp đỡ, nhưng mà lại không dám.
“Em… em không cố ý. Ai bảo anh động tay động chân với em làm gì!”
“Chúng ta là vợ chồng mà phải không?” Ôn Mạc Ngôn khóc không ra nước mắt.
Những lời này khiến Bạch Minh Châu á khẩu không nói nên lời.
Phải, bọn họ là vợ chồng, làm những điều thân mật nhất thì có gì lạ đâu.
Nhưng mà… còn có một người khác trong anh ta, có một người ngoài cuộc nhìn cô ấy làm cho cô ấy cảm thấy khó chịu, khó có thể tiếp nhận.
Cô ấy có chút nhụt chí, không dám nói thêm cái gì, trực tiếp bỏ chạy.
Khi Bạch Minh Châu sắp ra đến cửa thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng cô ấy.
“Đừng đi.”
“Thời gian không còn sớm, đi ngủ đi… muộn rồi”
Cô ấy không dám nhìn lại, vì sợ rằng mình sẽ nhẹ dạ.
“Em cứ ở bên anh đi, anh hứa sẽ không làm gì em, anh chỉ muốn ôm em nói chuyện mà thôi, chỉ đến thế mà thôi.”
“Có thật không?”
“Em cho rằng với dáng vẻ này anh còn có khả năng làm chuyện xấu nữa sao?”
Ôn Mạc Ngôn chịu đựng đau đớn, lau mồ hôi lạnh trên trán, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.
Cú đá vừa rồi suýt chút nữa đã lấy mạng của anh ta rồi!
Bạch Minh Châu quay lại nhìn anh ta, thấy anh ta gian nan đứng dậy, suýt chút nữa thì té ngã.
Cô ấy vội vàng quay lại và vững vàng mà đỡ anh ta.
“Anh không sao chứ?” Cô ấy áy náy hỏi, dù sao thì cũng là do chính mình làm nên.
“Cũng còn đỡ, không bị phế!”
Bạch Minh Châu mím môi, xấu hổ không nói tiếp.
Chương 1113
Ôn Mạc Ngôn cố nén một hồi thì mới giảm đau, hai người nằm ở trên giường, anh ta cũng đã mặc áo ngủ, cuối cùng thì cũng phải thẳng thăn đối mặt với nhau.
Cô ấy rõ ràng là rất gò bó, thân thể nằm sát giường, cách anh ta rất xa.
Ngay khi anh ta đến gần thì cô ấy trở nên căng thẳng.
Anh ta thậm chí có thể cảm thấy lưng cô ấy cứng lại và hơi thở gấp gáp, giống như một đứa trẻ đang bồn chồn.
Càng đến gần thì Bạch Minh Châu càng lo lắng, muốn xoay người tránh anh ta, nhưng mà lại quên mất mình đã nằm ở sát mép giường rồi.
Kết quả là cô vừa nghiêng người liền rớt xuống.
Cảm giác không trọng lượng đột ngột khiến trái tim cô ấy run lên.
Nhưng mà ngay giây tiếp theo cô ấy đã bị một lực mạnh kéo lại.
Bạch Minh Châu ngã vào vòng tay của người đàn ông, hơi thở ấm áp bao quanh khiến cô ấy lâng lâng như đang mơ.
Vòng tay mà cô ấy luôn mơ ước, bao nhiêu đêm thao thức, mong anh ta ôm chặt lấy mình, ở bên mình.
“Anh đã nói sẽ không làm gì em rồi, em đừng căng thẳng như vậy”
“Em xin lỗi..”
“Không cần phải nói xin lỗi anh, anh biết em đang quan tâm điều gì.
Thiện Ngôn đang ở trong cơ thể anh, và anh ta có thể cảm nhận được tất cả những gì tôi làm. Em vẫn canh cánh trong lòng chuyện chính mình đã yêu hai người, vì lẽ đó có cảm giác mình không trung thành có đúng không?”
“Ừm… dù anh có tiếp tục thuyết phục em rằng các người là một người, một người là bị bệnh còn người kia là hoàn hảo. Nhưng mà em…
không thể vượt qua rào cản trong lòng rằng em đã tiếp xúc với hai người”
“Bạch Minh Châu, anh không ép em. Đều là do anh không tốt, làm cho em phải chọn một đề bài khó chọn”
Anh ta vuốt ve đầu của Bạch Minh Châu, đau lòng vô cùng.
Chuyện này cô ấy hoàn toàn không có sai, chính là do anh ta đã đổ thêm dầu vào lửa đẩy cô ấy vào vòng tay của Thiện Ngôn.
Anh ta nghĩ rằng mình không còn cơ hội sống sót nữa, ôm tâm tình chịu chết mà đi.
Tuy anh ta không thích nhân cách thứ hai nhưng anh ta biết trên đời này ngoài nhân cách thứ hai đó ra thì anh ta cũng không tin ai khác.
Nhân cách thứ hai chính là một bản thân khác, cũng yêu Bạch Minh Châu sâu sắc, có thể làm theo tâm tư của chính anh ta.
Anh ta muốn cho Bạch Minh Châu một mảnh tình yêu trong sáng nên đã giao Bạch Minh Châu cho Thiện Ngôn.
Vì vậy, Bạch Minh Châu không có sai, cô không nên gánh chịu nỗi đau này.
“Minh Châu, chỉ cần em ở bên cạnh anh vậy là đủ rồi. Đêm nay là do.
anh nóng vội”
“Ôn Mạc Ngôn… nếu cả đời này em không thể thoát ra khỏi vòng lặp vô tận này, thì… em phải làm sao đây?”
Nếu như cả đời này cô ấy không thể vượt qua được, không thể lên giường với anh, vậy thì phải làm thế nào?
“Anh chờ.”
“Một năm, ba năm, thậm chí mười năm thì anh cũng sẽ chờ. Yêu một người không phải chỉ là yêu thân thể, mà là yêu tất cả. Bởi vì yêu nên anh khát vọng có quan hệ xác thịt với em, cùng em trở nên càng thêm thân mật, vợ chồng một thể. Nhưng nếu việc quan hệ xác thịt tốt đẹp này là cực hình đau đớn đối với em, mà anh lại ép buộc em thì đó không phải là tình yêu, mà là thỏa mãn dục vọng của mình một cách ích kỷ: “Bạch Minh Châu, chúng ta đã trải qua bao nhiêu gian khổ cuối cùng cũng ở bên nhau, em không tin anh sao?”