Chương 1550
Cố Chí Thanh đành phải bảo người làm đỡ bà về phòng rồi bảo Cố Thành Trung vào thư phong.
Trong phòng chỉ còn lại hai bố con, hai người cũng dễ nói chuyện hơn.
“Thành Trung, suy đoán của con có thể đúng được mấy phần?”
“90% cậu ta là em trai của con. Cậu †a căm hận nhà họ Cố, căm hận con.
Con không biết lòng thù hận của cậu ta từ đâu mà có.”
“Nó đang oán trách chúng ta lúc đó không đưa nó về nhà. Chúng ta lại tạo cơ hội cho Phó Minh Nam và… mất đi một đứa con trai.”
Lúc nói câu này, ông Cố Chí Thanh ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Một vị anh hùng ở tuổi xế chiều âm thâm rơi lệ: “Gã biến thái của Phó Minh Nam nhất định đã hành hạ thằng bé không ra gì. Lúc trước bố không nên nhân từ với ông ta, không nên nghĩ tới chuyện ông ta là anh của Úy Như. Tất cả đều là lỗi của bố”
Ông Gố Chí Thanh cúi đầu dừng bước, hối hận vì những chuyện trong quá khứ.
Chỉ một sai lầm trong quá khứ nên mới để lại mối hậu họa là Phó Minh Nam như hiện giờ.
Còn Hứa Trúc Linh lại ở phòng bên cạnh chăm sóc bà Úy Như.
Bà khóc hết nước mắt, biết được đứa con trai tưởng rằng đã chết của mình vẫn còn sống, bà thầm cảm ơn ân đức của thượng đế.
Mặc dù đứa con đó của bà đi sai đường, làm hại người khác nhưng dù gì đó cũng là đứa con từ trong bụng bà chui ra.
Người khác có thể ruồng rẫy ghét bỏ nó nhưng riêng người làm mẹ như bà thì không làm được.
Hứa Trúc Linh cũng đã từng sinh con nên có thể thấu hiểu được tâm trạng này của bà Gố.
Nếu đứa con đã mất đi của cô có thể sống lại, cô nhất định còn kích động hơn như vậy nữa.
Nhưng đáng tiếc… thế giới này không có từ nếu.
Cô không ngừng an ủi bà, sợ bà đau lòng quá mà sinh bệnh.
Bà Úy Như khóc rất lâu mới có thể bình tĩnh lại được. Bà kéo chặt tay của Hứa Trúc Linh.
– “Trúc Linh, con đã gặp nó rồi đúng không? Nó cao hay thấp, béo hay gầy?
Nó có thay đổi gì không, trên người có vết sẹo gì hay không?”
“Anh ta giống hệt với Cố Thành Trung ạ, chiều cao vóc dáng cũng không khác biệt lắm. Còn về chuyện trên người anh ta có sẹo hay không thì con không biết.”
“Trúc Linh, lần sau con gặp nó nhớ chuyển lời của mẹ cho nó, nói rằng mẹ rất nhớ nó và muốn gặp nó. Một nhà chúng ta cùng đoàn viên có được không?”
“Vâng, lần sau gặp anh ta, con nhất định sẽ chuyển lời.”
“Được, vậy thì được…”
Bà Cố nghẹn ngào không nói ra được thành lời, nước mắt bà giống như một chuỗi ngọc trai bị đứt, không ngừng rơi xuống.
Hứa Trúc Linh ngồi một bên nhìn bà, trong lòng cũng cảm thấy không vui.
Thời gian cứ thế trôi qua, mãi tới buổi chiều Cố Thành Trung mới đi từ trong thư phòng ra.
-Hai người không ở lại ăn cơm, mọi chuyện trước mắt như vậy, không ai có †âm trạng để ăn cơm cả.
Sau khi lên xe, hai người cũng không nói gì, không khí trong xe trầm lắng một cách kỳ lạ.
Danh Sách Chương: