Chương 2513
Vậy được rồi, chúng tôi ở lại đây. Tôi ngủ một phòng với cô, ở phòng của người mất cũng không hay lắm.”
Chu Đình rất tự giác chủ động nói.
“Đúng rồi, vậy thật sự phải phiền cô ngủ ở khách sạn. Khách sạn ở ngay gần đây, tôi đưa cô đi là được rồi…
“Đừng vội, tôi ngủ chung với cô, không phải là cô sợ sao? Bây giờ buổi tối có người ở với cô, chắc là cô không sợ nữa nhỉ?”
Chu Đình bí mật nhìn anh.
Dư Kiều Kiều nghe vậy, lập tức choáng váng, cô ta không ngờ Chu Đình lại còn chiêu ở sau đợi cô ta.
Cô ta lập tức ngây người, hoàn toàn không biết sau đó mình phải trả lời thế nào.
Phó Thiết Ảnh nghe xong, trong lòng cũng nén cười, anh thích dáng vẻ bảo vệ “đồ ăn này của Chu Đình.”
Là cuộc cô ấy, thì ai cũng không thể động đến.
“Sao vậy? Cô không muốn sao?”
“Tôi… tôi không có thoái quen ngủ với người khác.”
“Tôi ngủ dưới đất cũng được.”
“Tôi sợ cô chê ở đây thô sơ, phòng của tôi cũng rất lộn xôn.”
“Không sao, tôi thích nhất là dọn phòng, cô cần dọn ở đâu, tôi cũng có thể giúp cô dọn dẹp sạch sẽ.”
Câu nói này của Chu Đình có thể coi như là ba trăm sáu mươi độ không một góc chết, cứng rắt chặng miệng Dư Giao Giao, không thể phản pháo một câu nào.
Cuối cùng cô ta cũng đành phải thỏa hiệp, Đi máy bay rồi lại đổi xe buýt, tàu xe mệt mỏi, đến giờ vẫn chưa ăn cơm.
Bọn họ liền đi ăn cơm.
Ở đây đúng thật là không bằng thành phố lớn về mọi nợi, đồ ăn thức uống cũng ít, nhưng cũng coi là có.
Họ gọi một bữa cơm bình thường, Dư Kiều Kiều đi toilet, Phó Thiết Ảnh mới mở miệng: ‘Sao vậy? Một Dư Giảo Giỏa, lại làm em cảm thấy nguy hiểm như vậy? Trước kia em cũng không phải người thế này.”
“Nếu là phụ nữ bình thường, em sẽ không nói hai lời, nhưng cô ta lại là điêu dặn dò trước lúc lâm chung của ân nhân cứu mạng anh, anh không thể bỏ mặc cô ta không qua tâm. Chuyện sau khi mất của bác Dư anh phải sắp xếp, tương lai của con gái bác ấy anh cũng phải sắp xếp. Nếu cô ta giữ phéo tắc, chúng ta chắc chắc chắn sẽ không tệ bạc với cô ta, nhưng nếu cô ta có tâm tư sai lệch gì đó, vậy cũng đừng trách em không khách sao.”
“Anh Ảnh? Hai người xưng hô cũng thân mật thật đấy, chắc không phải trước đây anh gọi cô tha là em Giảo chứ?”
Cô nhìn anh một cách bất thiện, Phó Thiết Ảnh lập tức lắc đâu, ham muốn được sống rất lớn: “Anh không gọi cô ta như vậy, anh bảo cô ta gọi anh là chú, nhưng cô ta không chịu, là vì anh thua chú Dư một thế hệ. Anh vẫn giữ khuôn phép, dù có mất trí nhớ, anh cũng chưa bao giờ vượt qua. Bởi vì… em vẫn luôn ở trong đầu anh, tuy lúc đó không biết rốt cuộc là em tên gì, nhưng anh biết… anh chắc chắn có quan hệ với em.” “Trước kia lúc anh chưa biết được thân phận của mình, anh cũng không bậy bạ với bất kì ai, anh chỉ muốn chịu trách nhiệm với em, nếu không em cũng sẽ không xuất hiện trong đầu anh đêm ngày, không thể gạt đi được. Em hoàn toàn không biết, anh nằm trên giường ba thàng, như là đã trải qua một giấc mơ dài. Tất cả mọi thứ trong mơ đều là em, không hề có người khác.”