"Con heo? Cô đang mắng tôi đấy à?"
Phó Thiết Ảnh không hiểu ngôn ngữ mạng, nhưng có thể nghe ra giọng điệu của cô, lập tức nhíu mày.
"Đúng thế, tôi chính là đang mắng anh."
"Hứa Trúc Linh, đừng tưởng rằng có Cố Thành Trung chống lưng, thì nghĩ là cô muốn làm gì cũng được!"
"Vậy được thôi, tôi vốn dĩ muốn nói cho anh, làm cách nào để dỗ con gái.
Nhưng bây giờ xem ra anh căn bản không cần, Cố Thành Trung đi theo anh chắc sẽ chán lắm, tôi sẽ khuyên em ấy bỏ anh, kết hôn làm gì!"
"Hứa Trúc Linh!"
Phó Thiết Ảnh nghe thấy câu này, lập tức giận dữ, rời khỏi chỗ ngồi đi đến chỗ cô.
"Cô đừng hòng khiêu khích li gián!"
"Anh cảm thấy tôi cần phải khiêu khích li gián hay sao? Tôi hỏi anh, có phải hai người đang chiến tranh lạnh hay không, có phải tình cảm không hòa thuận không, có phải là gặp nhau nhưng không biết nói gì hay không?"
"Cô...!sao cô lại biết? Chẳng lẽ Cố Thành Trung nói với cô? Cái tên lắm chuyện này!"
Phó Thiết Ảnh mặt khinh bỉ, cực kì chán ghét Cố Thành Trung.
"Cái này còn cần anh ấy nói à? Tôi dùng tóc, đầu móng tay cũng nghĩ ra được? Cái đồ não lợn nhà anh! Anh còn mắng chồng tôi là kẻ lắm chuyện, bọn tôi vì chuyện của anh, bôn ba mệt mỏi, mệt chết đi sống lại, còn nguy hiểm đến tính mạng, anh lại còn không nhớ ơn.
Anh...anh là đồ móng heo, đồ không có mặt mũi!"
Hứa Trúc Linh tức giận, trực tiếp dùng gối đập anh ta.
Phó Thiết Ảnh nhíu mày giận dữ, vừa định đánh trả, lại bị Hứa Trúc Linh quát cho dừng tay.
"Tôi nói anh nghe, đôi tay này của anh có thể đánh đàn ông, nhưng không thể đánh phụ nữ!"
"Nhưng cô đang đánh tôi mà!"
"Đúng thế, đúng là tôi đang đánh anh, nhưng tôi không hề đánh thật.
Còn anh có cách giải quyết tốt hơn, mà không phải là dùng nắm đấm của mình.
Anh có thể ngăn tôi lại, nhưng không được đánh trả.
Đây là vấn đề về tu dưỡng và thái độ.
Tôi làm như vậy đích thực không đúng, nhưng không đến nỗi anh phải đánh trả, hiểu chưa?"
"Cô đang dạy dỗ tôi đấy à?" Phó Thiết Ảnh nhíu mày, cứ cảm thấy giọng điệu của Hứa Trúc Linh rất giống với Châu Vũ, khiến anh cảm thấy rất khó ý, nhưng lại không nhịn được nghe thật kĩ.
Anh...!hình như từng chút một bị đồng hóa rồi.
"Tôi hi vọng anh sẽ trở nên tốt hơn, tôi không muốn giúp anh, nhưng tôi không thể nhìn Châu Vũ chịu khổ cùng anh.
Có lúc, phụ nữ chỉ là đang đùa anh mà thôi.
Hoặc là thực sự khiến anh tức giận, nhưng anh có thể áp dụng cách khác.
Anh giận quá, động thủ đánh phụ nữ, có phải là đồng nghĩa với, nếu sau này vợ anh khiến anh tức giận, anh cũng sẽ bạo hành vợ mình?"
"Đánh phụ nữ, chỉ có sự khác biệt giữa không lần nào hoặc vô số lần.
Tôi biết, dựa vào tính khí của anh bây giờ, nam nữ đều giết không cần biết là ai, nhưng nếu anh thật sự muốn lấy Châu Vũ, muốn sống một cuộc sống bình thường, vậy thì hãy nghe tôi, tôi sẽ không hại anh."
"Còn nữa, giữa anh và Châu Vũ thật sự quá tệ rồi, con gái đều cần được chiều chuộng.
Có những lúc, con trai phải chủ động, chủ động rồi khéo khi hai người đến con cũng có rồi, không chủ động thì chẳng có gì hết?"
"Cô là đang bảo tôi quay về chủ động ngủ em ấy?" Phó Thiết Ảnh bộ dáng như không có gì hỏi.
Hứa Trúc Linh nghe xong, tức đến cả người phát run, suýt nữa phun ra máu.
Cô rất muốn hét một tiếng.
Anh bị thần kinh à!
Chủ động mà cô nói là làm chuyện đó à?
Đồ đàn ông thối, không biết lãng mạn.
"Chủ động ôm ấp, hôn, nói lời tình cảm...!Hiểu chưa?"
"Vậy tôi...nên làm thế nào?"
Phó Thiết Ảnh yên lặng, ngồi một bên, nắm lấy cái gối mà nãy cô đập qua, ánh mắt phát sáng nhìn cô.
Lúc này giống như một học sinh đang nghe giảng.
"Anh biết khi Cố Thành Trung xuất hiện, tại sao tôi lại kích động như vậy không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên tôi phỏng vấn một mình, là một ngày có ý nghĩa không tầm thường đối với tôi.
Bây giờ là lúc đặc biệt, các người thay đổi thân phận nhiều lần như vậy, rất dễ bị nhận ra, nhưng anh ấy vẫn đến."
"Rõ ràng là anh ấy muốn liên lụy tôi."
Phó Thiết Ảnh sờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Tôi..."
Tôi đánh tim gan tì phổi thận anh!
Heo à!
Hứa Trúc Linh bị sặc đến mức một câu cũng không nói được, rất muốn rút dao gang dài bốn mươi mét của mình ra, trực tiếp đâm anh ta.
"Một người đàn ông không màng nguy hiểm tính mạng, xuất hiện trước mặt anh, đây chính là sự bất ngờ."
"Đương nhiên, bất ngờ như vậy tôi rất cảm động, nhưng tôi không cần, cái tôi càng quan tâm hơn là sự an ủi của anh ấy."
"Nếu lần sau anh quay về, mua một bó hoa mà em ấy thích, hoặc là ở trên đường mua chút đồ ăn cho em ấy, một chiếc khăn choàng, đều được."
"Con gái không đòi hỏi anh phải tặng thứ gì đắt tiền, chỉ hi vọng trong lòng các anh nhớ đến cô ấy.
Nếu anh không làm gì cả, sao có thể khiến người ta tin rằng anh thích cô ấy?"
"Tôi...tôi thích cô ấy."
Phó Thiết Ảnh ngập ngừng lặp lại câu này.
"Anh vẫn chưa hiểu à?"
“..."
Anh ta lựa chọn im lặng.
Có những lời, rốt cuộc là không muốn nói, hay là không dám nói.
"Vậy được, nếu lần này anh trở về, trên đường đừng lái xe, đi bộ nhiều một chút, lưu ý xem những đồ ven đường."
Vì sao?"
"Cố Thành Trung không cho anh đáp án, tôi sẽ cho anh đáp án."
"Thật sao?"
"Thật, tôi cho anh đáp án, anh cứ làm theo lời tôi."
"Được."
Phó Thiết Ảnh vội vàng muốn thử, anh cần một đáp án để khẳng định bản thân.
Ngày hôm sau, Phó Minh Nam muốn anh trở về ăn cơm, bảo anh ở lại một tối.
Cả một đường anh đều nhớ kĩ lời của Hứa Trúc Linh, không lái xe, phải đi bộ bốn mươi phút mới đến biệt thự.
Anh rất dụng tâm lưu ý đồ ở hai bên đường.
Anh đi qua một trung tâm thương mại cao cấp, trên màn hình led ở trên tường đang chạy quảng cáo mỹ phẩm.
Một thỏi son màu hồng phấn, màu sắc rất thiếu nữ, hợp với độ tuổi hiện giờ của Châu Vũ.
Anh không nhịn được ngừng chân rất lâu, càng nhìn càng thấy hợp, không kìm được lòng đi vào cửa hàng.
Nhân viên thấy anh mặc đồ tây, vừa nhìn là biết người có tiền, lập tức hỏi anh muốn mua gì.
"Chào anh, anh ơi, có phải anh muốn chọn quà cho bạn gái không?"
"Bạn gái?" Anh ngây ra một lát, đáp: "Là vợ của tôi."
Lúc nói ra nửa câu sau, anh đột nhiên rất tự hào rất vui vẻ.
Nhân viên càng cười tươi hơn, nói: "Vậy chắc hẳn anh rất yêu vợ mình rồi! Anh nhìn bên này, tiệm chúng tôi vừa đưa ra đồ dưỡng da chiết xuất từ quả lựu, rất hợp để con gái dưỡng da vào mùa đông.
Từ mười tám đến hai mươi tư tuổi, là thích hợp nhất."
"Cầm lấy, tôi muốn thỏi son ở trên quảng cáo."
"Bên này!"
Đi ra khỏi trung tâm thương mại, Phó Thiết Ảnh xách theo mấy túi đồ.
Sau khi mua xong, anh cảm thấy có chút thần kì, anh đến cả quần áo, giày dép, cà vạt đồng hồ của mình trước nay còn chưa từng để ý, đều giao cho Nhạc Tư chuẩn bị.
Nhưng vừa nãy anh lại vì đồ mỹ phẩm của phụ nữ, mà hỏi cả nửa ngày.
Loại hành động này, quả thực lãng phí thời gian lãng phí sinh mệnh, nhưng anh vẫn làm.
Quả thật là gặp quỷ rồi, anh còn nghi ngờ Hứa Trúc Linh đã bỏ bùa mình.
Anh một mặt oán thầm, một mặt tiếp tục đi.
Nhìn thấy cửa hàng quần áo, nghĩ đến Châu Vũ đã rất lâu rồi không có quần áo mới, không nhịn được mua áo khoác và khăn choàng.
Đi qua tiệm hoa, nghĩ đến Hứa Trúc Linh nói phải tặng một bó hoa, phải có cảm giác trang trọng, lại không nhịn được chọn một bó hoa tường vy màu hồng.
Lúc trước đóng giả làm Dương Việt đi tặng hoa, trong lòng không có cảm giác gì.
Nhưng bây giờ, nhìn bó hoa lại chờ mong biểu cảm của Châu Vũ sau khi nhận hoa.
Cả quãng đường, phát hiện có quá nhiều thứ muốn tặng cô ấy, đến ngay cả anh cũng cảm thấy bất ngờ.
Rõ ràng bước ra khỏi của hàng trước đó, còn đang cảnh cáo bản thân, không được kích động nữa.
Nhưng, thấy ở cửa hàng tiếp theo có một đôi găng tay hình thỏ trắng, lại nghĩ đến mùa đông trời lạnh, cô ấy cần một đôi găng tay, lại không nhịn được đi vào.
Đến cuối cùng, đồ đạc thực sự không thể xách nổi nữa, chỉ có thể gọi điện bảo Nhạc Tư lái xe đến.
Cứ như vậy, Nhạc Tư lái xe ở bên cạnh, còn Phó Thiết Ảnh cả quãng đường hết đi lại dừng..
Danh Sách Chương: