Chương 2798
Cô ta không ngẩn đầu lên, bận rộn xử lý vết thương cho anh ta, lời nói thốt ra không chút suy nghĩ. | Khi William nghe thấy lời này, trái tim anh khế run lên.
Bạn…
Sau khi bị phản bội, anh ta không còn nghĩ mình còn có thể có bạn.
Không lâu sau, bác sĩ riêng đến.
Kiểm tra xong, vết thương được khâu lại rồi được xử lý tiếp.
Cô ta vẫn ở lại canh chừng, sau đó vào bếp làm cho anh ta một nồi nhân sâm.
“Đã xảy ra chuyện gì? Nhà cậu còn có một cô gái, có quan hệ gì vậy?”
David vừa truyên dịch cho anh ta, vừa nhiệt tình hỏi.
“Sao cậu nhiều chuyện vậy? Một người bạn thôi.”
“Không có tình bạn đơn thuần giữa nam và nữ. Nếu có, hoặc là nữ quá xấu hoặc nam quá lùn. Cô ấy không xấu, cậu cũng không lùn, nói cái gì tình bạn trong sáng, đánh chết tôi cũng không tin. Bác sỹ David nói ra chân lý cuộc sống.
Nghe thấy lời này William nhất thời không thể phản bác.
Đối với Kỷ Nguyệt Trâm, anh ta thật sự rung động nhưng đó chỉ là rung động nhất thời, anh ta vẫn có chừng mực.
Halley muốn anh ta trở về tiếp quản quân đội, trong lòng anh ta có nỗi sợ hãi với việc này.
Anh ta chưa muốn trở về, ở lại nhận lệnh Halley, chỉ cần Halley ra lệnh anh ta sẽ có mặt theo yêu cầu.
Sau khi rời khỏi tổ chức, một nhóm người được cử đến truy sát anh ta, may mắn anh ta đã nhiều lần trốn thoát.
Tuy nhiên đối phương vẫn bám giết không tha, một khi anh ta chưa chết chuyện này không thể bỏ qua.
Trong tương lai anh ta vẫn phải đối mặt với nhiều nguy hiểm mà Kỷ Nguyên Trâm lại quá đơn thuần vì vậy anh ta không muốn liên lụy tới cô ta.
Thế giới này không hề đơn giản, tốt nhất cô ta không nên biết.
“Chi bằng tôi nên tìm một vị bác sĩ câm, hoặc là, bây giờ tôi sẽ cắt lưỡi của cậu?”
“Không cần, coi như tôi chưa nói gì.
Làm bác sĩ thật nguy hiểm, thật đáng thương mà.”
Lúc này, Kỷ Nguyệt Trâm gõ cửa phòng.
“Tôi mang súp tới, không biết bây giờ tôi có thể vào không?”
“Cậu có thể ra ngoài rồi.”
William nói với David.
“Nếu tôi có phần thì sao?”
“Đi ra ngoài.”
“Được? Đi ăn cùng cô gái đó sao?”
“Để tôi một mình, ngay lập tức, ngay bây giờ, nếu không tôi thực sự cắt đứt lưỡi của cậu.”
David khóc không ra nước mắt, như vậy còn nói không có gì, không có gì mà còn sợ anh ta nghi ngờ.
Anh ta chua chát mở cửa, Kỷ Nguyệt Trâm thấy anh ta đi ra thì nói: “Bác sĩ, anh vất vả rồi, tôi đã chuẩn bị một phần cho anh, nếm thử tay nghề của tôi xem, đảm bảo anh sẽ không tìm được món này ở đâu khác.”