Chương 596
“Con rất cảm ơn chị ấy đã nói cho con biết điều này. Con biết Ôn Mạc Ngôn nhất định sẽ chọn con, đến lúc đó nhà họ Ôn cũng sẽ gặp phải khủng hoảng. Con nghĩ cho dù chúng con kết hôn, Ôn Mạc Ngôn cũng sẽ tự trách mình cả đời, con không muốn anh ấy trở nên như vậy, không có con, anh ấy vẫn có thể tìm được người khác tốt hơn, nhưng bố con từ mặt nhau, gia tộc suy bại… cái giá này quá lớn rồi “Con không có sự lựa chọn nào khác, con chỉ có thể lựa chọn buông tay và lựa chọn cách vụng về nhất.”
Nghe đến đây, mẹ Bạch rất đau lòng, ôm chặt lấy cô ta.
“Nhưng mà thắng bé vẫn chưa từ bỏ con, nó vẫn yêu con.”
“Khủng hoảng trong nhà họ Ôn đã được dẹp bỏ, giá trị của con cũng được nâng lên, phải không? Hơn nữa, chị Thanh Hoàn cũng nói rồi, anh ấy cần phải trưởng thành, và con là chất xúc tác tốt nhất. Cách này nhanh nhất …
“Đứa trẻ ngắc.”
“Con sẽ nói chuyện vui vẻ với anh ấy, không thể nào cứ mãi bế tắc như thế này. Con e rằng, đây không phải là chỗ dung thân của con.”
Cô ta nhận nhạt nói, trong lòng nặng trĩu.
Cô ta thay quần áo đi xuống lầu, anh ta đang đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào khiến anh ta trông cao ráo, anh tuấn hơn.
Anh ta có hốc mắt màu vàng kim, dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn, khí chất tạo nhã đặc biệt.
Anh ta có thể chơi cờ, biết trà đạo, biết thường thức rượu…
Không giống một người làm kinh doanh chút nào.
Trước đây anh ta luôn lắp bắp khi nói chuyện với cô ta, nhưng không biết từ khi nào, anh ta đã nói vô cùng lưu loát rồi.
Lúc nhìn cô ta, tuy vẫn sẽ hơi đỏ mặt nhưng vẫn dám nắm tay cô ta, ôm cô ta, thậm chí còn hôn cô ta như tên lưu manh vậy.
Anh ta lớn hơn Bạch Minh Châu, hết năm là đến hai mươi sáu tuổi, là giai đoạn quan trọng để một người đàn ông trường thành và vững vàng.
Theo lý mà nói… có thể giao phó cả cuộc Nhưng cô ta lại như bị nguyên rủa, cô ta đã phá hông một cuộc hôn nhân, ông trời cũng không buông tha cho cô ta nên đã cho cô ta một con đường cụt, khiến cô ta không còn đường chạy thoát.
Cô ta không đau lòng hay bất bình chút nào cho bản thân, đó là do cô ta tự chuốc lấy.
Nhưng… cô ta có lỗi với Ôn Mạc Ngôn.
Trong cổ họng chứa đến hàng ngàn vạn câu xin lỗi, nhưng lại chẳng thể nói ra thành lời.
Anh ta nghe thấy tiếng bước chân, chầm chậm xoay người, đôi mắt phượng sâu thẳm phức tạp, đã không còn rõ ràng như trước.
Đôi mắt rơi vào người cô ta, khẽ nheo lại rồi đưa tay về phía cô ta.
Người vẫn là người lúc đầu đó, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác.
Ngay cả khi anh ta tắm nắng, cô ta cũng không thể cảm nhận được chút hơi ấm nào trên con người ấy.
Cô ta thậm chí còn cảm thấy, anh ta còn đáng sợ hơn cả Thiện Ngôn,
Cô ta nhìn bàn tay rộng rãi, không đưa qua mà chỉ nói: “Đi thôi.”
Ngón tay Ôn Mạc Ngôn cứng đờ, thu lại tay. Hai người rời khỏi nhà họ Bạch.
“Đi dau?” Cô hỏi, “Tôi đã đặt nhà hàng Tâm Thủy, có thể ngắm cảnh “
“Anh cũng rất nhàn nhã nhìn “
“Dảy và người khác, tôi luôn rất có kiên nhẫn.
Nghe vậy, Bạch Minh Châu không biết phải trả lời như thế nào.
Hai người lái xe đến nhà hàng Tâm Thủy, nhà hàng này nằm trên một chiếc thuyền lớn.
Đà Nẵng có một con sông đi ngang qua thành phố và chia nó thành hai.
Các vùng ngoại ô phía đông là nơi ở của những người giàu có, trong khi các vùng ngoại ô phía tây chủ yếu là trung tâm quyền lực.
Xung quanh nhà hàng rất tốt, bước vào liền nghe được tiếng nhạc violon du dương.
Hai người được được đưa lên boong, trên boong trống chỉ có một bàn của hai người, rõ ràng là được bao cả quán rồi.
Các cabin luôn nhộn nhịp và đông đúc. Rất nhanh, các món ăn đã được đưa lên, đủ màu sắc hương vị,
Nhưng bây giờ cô ta còn tâm tư gì mà ăn uống nữa?
Cô ta không nhúc nhích mà uống hai ngụm rượu, cổ tỏ ra táo bạo.
“Anh muốn cái gì? Làm loạn đủ chưa? Ôn Mặc
Ngôn, phải biết chừng mực, đừng có quá đáng quá.”
“Sao cô không tự nói câu này cho bản thân mình? Nói chuyện này với tôi, có phải là hơi muộn rồi không?” Ôn Mạc Ngôn nhàn nhạt nói, hiện tại trông anh ta lạnh lùng nghiêm nghị, lạnh hơn cả gió mùa xuân tháng ba.
Bạch Minh Châu đặt bàn tay nhỏ bé của mình xuống dưới bàn, tay nắm chặt lại.
Ôn Mạc Ngôn đau đớn, còn có thể trực tiếp bộc phát ra ngoài.
Bản thân đau khổ thành thế này, một trái tim sớm đã thấm đẫm máu, bị hàng trăm ngàn chiếc kim đâm vào, biết đi đâu kể khổ đây?
Cô ta nghiền rằng, khẽ cụp mắt xuống, nuốt hết đắng cay vào bụng. Sau đó, cô ta ngước mắt lên nói: “Chúng ta có phải là không chết không dừng được không?” Bốn chữ cuối cùng, nhẹ nhàng bay bổng, đã rút hết năng lượng của cô,
Lời này đập vào lòng Ôn Mạc Ngôn, khiến tim anh ta kịch liệt run lên. không chết không dừng
Anh ngược lại hy vọng sẽ được quấn quít bên cô ta đến cuối đời.
“Đúng.”
Mỗi anh ta khẽ nhếch lên, lạnh lùng phun ra một
Âm tiết đơn có sức lan tỏa mạnh mẽ hơn. chữ.
“Ôn Mạc Ngôn, tôi thật sự không muốn làm loạn như thế này với anh. Ngàn vạn lỗi lầm đều là do tôi, tôi không nên dùng anh để chữa bệnh. Sớm biết anh trở thành một tên điện thế này, đánh chết tôi cũng không ở bên anh đâu.”
Cô đứng dậy nhìn mặt sông hùng vĩ, lấp lánh.
Có một cơn gió lạnh thổi vào mặt, không lạnh lắm nhưng trái tim cô ta đã đông cứng rồi.
Cô dựa vào lan can, di chuyển mái tóc của mình rồi nói: “Ôn Mạc Ngôn, anh thật sự không chịu để tôi đi đúng không”
“Đừng nói với tôi những lời vô nghĩa. Anh trở nên hơi mất kiên nhẫn “Tôi sẽ không để cô sống yên ổn, nhưng mà nếu một này tâm tình tôi trở nên tốt hơn, có thể sẽ bỏ qua cho cô cũng không biết được.”
“Vậy thì tôi không thể đợi được nữa rồi.
“Ý của cô là gì?”
Ôn Mạc Ngôn khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn sang, con người liền nhíu chặt lại.
Chỉ thấy Bạch Minh Châu từng bước bước lên lan can, khẽ nhảy ra bên ngoài.
Gió sông thổi trên thân thể gầy gò của cô ta, quần áo xẹt qua.
Má cô ta ửng đỏ xinh đẹp thanh tú.
“Cô làm gì vậy?”
Ôn Mạc Ngôn đột ngột đứng lên, lo lắng nói. Anh ta định đi tới, nhưng bị Bạch Minh Châu ngăn lai.
“Đừng nhúc nhích, không phải anh nói không chết không được sao? Vậy tôi sẽ cho anh tinh mạng này, anh tha cho tôi có được không. Tôi thật sự không muốn phải vướng bận với anh nữa, anh không thấy mệt nhưng tôi thấy rất mệt “Là cô làm tôi trở thành thế này, Bạch Minh Châu, cô có từ cách gì mặc cả với tôi?”
On Mạc Ngôn tức giận nói, giọng nói đề nên trầm thấp giống như đã thủ bị thương, một mình rống lên liếm láp vết thương.
Đôi mắt cô ta bỗng trở nên phiếm hồng
Cô ta có thể cảm nhận được nỗi đau ấy.
“Tôi quả thực không đủ tư cách, nhưng … tôi có quyền quyết định cuộc sống của mình. Anh muốn tôi chết hơn là sống, tôi cho anh toại nguyện”
“Cô dám! Bạch Minh Châu, đừng ép tôi, cô muốn uy hiếp tôi đúng không? Tỉnh mạng của cô trong mắt tôi không đáng một xu. Cho dù cô có chết, tôi cũng phải vớt bằng được xác cô lên!”
“Anh muốn đánh xác, hay là làm nhục thi thể ”
Bạch Minh Châu bỗng hỏi.
“Bạch Minh Châu
Ôn Mạc Ngôn tức giận, đến lúc nào rồi mà cô ta còn đùa kiểu này.
Bạch Minh Châu cũng ý thức được, hoàn cảnh căng thẳng như này, không nghiêm túc cũng không dudc.
Cô ta khẽ thở dài, rồi mim cưới.
“Này, sau khi tôi nhảy xuống, chúng ta sẽ kết thức “
“Không, cô không được phép”
“Không đến lượt anh quyết định.”
Bạch Minh Châu nhảy xuống sông như một người cá, rơi vào trong nước sông. Ôn Mạc Ngôn chạy đến, nhưng đến một góc áo cũng không chạm được vào.
Anh ta không chút do dự, lập tức nhảy xuống, chỉ thấy trên mặt nước là áo khoác của Bạch Minh Châu. Quần áo ở đây, người đầu?