Chương 316
“Anh cũng nhìn ra tôi cố ý rồi, còn không nhanh chóng rời khỏi đây đi chứ? Anh không nên tự chuốc nhục vào thân vậy đâu!”
“Cô… tôi mang tình cảm tốt đẹp đến tỏ tình với cô, cô không biết cảm kích còn nói tôi tự chuốc nhục vào thân à? Nếu không phải vì trông cô xinh đẹp, quan hệ của cô với nhà họ Ngôn cũng không kém thì cô nghĩ tôi sẽ coi trọng cô sao? Quả nhiên khoác thêm cái áo khoác của nhà họ Ngôn vẫn không thể nào sửa đổi được sự đê tiện từ trong xương cốt của cô.”
Tiêu Nam thẳng thừng trở mặt, hung ác nói.
Người xung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Không ngờ dáng vẻ trưởng thành của Tiêu Nam lại thế này, cũng không nghĩ đến cô lại là người như vậy.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy có người cầm điện thoại di động quay phim, chụp ảnh, cố ý thêm mắm thêm muối mà nói.
“Tỏ tình không thành, anh lập tức trở mặt mắng người ta sao? Anh mắng tôi để tiện từ trong xương trong cốt? Mọi người đều nghe thấy! Mọi người có thể nhìn cho rõ cái người trước mặt này, tiêu chuẩn tìm đối tượng của anh ta là gương mặt phải đẹp, gia thế phải tốt, những tên đàn ông nông cạn như thế này, nhất định phụ nữ phải tránh đi!” Giọng Hứa Trúc Linh rất lớn, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy, tất cả những phụ nữ độc thân đều giận dữ, gật đầu.
Căn bản không được động vào cái loại đàn ông như vậy, quá là đạo đức giả mà.
Tiêu Nam chú ý đến một người đang chụp ảnh, anh ta lập tức lao về phía trước, đánh vỡ điện thoại của cô ta.
“Mấy người các người ai dám chụp, ông đây tìm người đánh chết các người, đừng có mà chụp nữa!”
“Anh còn dám đe dọa người ta à?
Nếu ai quay được phim, chụp được ảnh, tung hết ra ngoài, nếu bị đánh cứ đến tìm tôi, tôi nói cho bố nuôi, mẹ nuôi của tôi, để hai người họ xử lý hết thảy. Nếu còn không được thì tôi đi tìm ông cụ Cố, ông ấy cũng rất thích tôi, tôi đi gặp %3D ông ấy nói lẽ phải.”
“Vậy mới được chứ!”
Trong đám người có người vỗ tay tán thưởng.
Cô đem vợ chồng Ngôn Minh Phúc ra, còn đem thêm cả Cố Chí Thanh, sắc mặt Tiêu Nam cũng đỏ lên như màu gan heo rồi.
Anh ta chỉ ta vào mũi Hứa Trúc Linh, tức muốn chết, nhưng cuối cùng, không nén được giận cũng chỉ có thể xoay người rời đi.
Lúc Hứa Trúc Linh đi qua những cánh hoa hồng trên đất còn tức giận giẫm lên hai cái.
Hừ, cô không thèm nhận cái hoa của loại cặn bã kia.
Cô đi ra đầu đường, nhìn thấy Cố Thành Trung ngồi trên ghế lái.
Quả nhiên là anh.
Cô nhanh chóng leo lên xe, ngồi bên cạnh anh.
Sắc mặt Cố Thành Trung rất khó coi, âm u, không nói lời nào.
Bầu không khí trong xe rất kỳ quái.
Cô liếc mắt nhìn Khương Anh Tùng ngồi phía sau, cả người anh ta run rẩy, liếc mắt nhìn lên Cổ Thành Trung, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Anh ấy còn đang tức giận, đang bực bội, còn chưa nguôi ngoai đâu.
Hứa Trúc Linh cũng sợ lắm, cả chặn đường đi, cô không dám nói một lời nào.
Tốc độ lái xe của Cố Thành Trung rất nhanh, cô bị dọa sợ hãi, tranh thủ thắt dây an toàn vào.
Cuối cùng, xe vững vàng dừng ở trước cổng biệt thự.
Cố Thành Trung xuống xe, lúc cửa xe đóng lại còn ầm một tiếng.
Hứa Trúc Linh đuổi theo anh.
Cô nhìn về hứa Khương Anh Tùng: “Kỹ thuật lái xe của Cố Thành Trung tốt vậy à?”
“Nhất định là một tài xế lão luyện ở núi Thu Danh đó biết không hả? Vừa nãy đúng thật là có chút chấn động lòng người đấy, nếu tôi mà là người lái, chắc chắn sẽ đụng người ta mất, không nghĩ tới cậu chủ lại xử lý thỏa đáng đến vậy, một tấc cũng không lệch đi đâu được, thật sự quá là tài giỏi luôn.”
“Tại sao anh ấy còn tức giận vậy? Không phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao?”
“Đoán chừng… chắc là bị kích thích rồi nhỉ?”
“Đứng ngoài đó thì thầm to nhỏ cái gì, còn không mau vào đây.”
Giọng nói trầm thấp của Cố Thành Trung truyền đến, khiến cô không nhịn được mà rụt rụt đầu lại, tranh thủ thay giày, nhanh chóng đi vào trong.
Đương nhiên anh không tìm cô để “nói chuyện”, anh chỉ gọi Khương Anh Tùng vào thư phòng thôi.
Cửa thư phòng vừa đóng lại, Khương Anh Tùng bắt đầu run rẩy.
Vì sao… vì sao chỉ gọi một mình anh ta vào đây chứ hả, chẳng lẽ muốn đấm anh ta hai cái cho hả giận sao?
Không đợi Cố Thành Trung mở miệng, anh ta đã vội nói trước một bước: “Cậu chủ à, oan có đầu, nợ có chủ, nếu anh thấy không thoải mái trong lòng thì nói cho tôi biết đi, tôi sẽ lập tức tìm người đập cái người không biết phải trái đó một trận liền!”
“Cậu nói không sai, để tôi đánh một trận cho hả giận, sẵn đường cảnh cáo nhà họ Tiêu một tiếng, đừng có lấy danh nghĩa tôi, tùy tiện sai một người, lấy danh nghĩ nhà họ Ngôn mà cảnh cáo đi.”
Tuy rằng Cố Thành Trung rất giận, nhưng không đủ để anh đánh mất lý trí, anh vẫn biết mình đang làm cái gì.
Khương Anh Tùng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không đánh mình thì cái gì cũng dễ nói chuyện hết á.
“Bây giờ tôi sẽ đi xử lý..”
Anh ta nói xong, vừa định xoay người rời đi thì bị Cố Thành Trung gọi lại.
“Chờ một chút.”
“Sao thế cậu chủ?”
Khương Anh Tùng khó hiểu, nhìn gương mặt u ám của Cổ Thành Trung, mi tâm người kia nhíu chặt, đôi môi mỏng cũng bặm lại thành một đường lạnh lẽo, cả người ấn chìm trong sự tàn bạo.
Dường như cứ muốn nói rồi lại thôi, dáng vẻ không biết phải mở miệng thế nào.
Một lúc lâu sau đó, anh mới nặng nề mở miệng, anh hỏi: “Con gái ai cũng thích loại hình đó sao?”
“Loại gì ạ? Tặng hoa hồng sao?”
“Xem là vậy.”
“Dĩ nhiên rồi, phụ nữ như hoa, đương nhiên tặng hoa là đúng bài rồi. Phụ nữ thích quần áo, thích túi xách, thích giầy, thích đồ trang sức, châu báu, thích cả những món đồ lông mềm mềm, mèo, chó, chuột lang, rồi cả mấy con chồn nhỏ, còn thích hoa cỏ, thích các loại đồ ăn ngon…”
“Phụ nữ giống như một loài sinh vật, những thứ họ thích còn nhiều lắm, lớn thì có thể so với sao trăng, nhỏ thì có thể là son môi, mỹ phẩm dưỡng da…”
“Mặc dù tôi không yêu đương, vậy nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ điểm này. Phụ nữ thời nay, chính là cái loại người mà thích mua mua mua, thích ném tiền đi!”
“Nói thế nào?”
Cố Thành Trung hỏi.
“Hôm nay tặng hoa, hôm nào đó lại tiếp tục bất ngờ tạo một bữa tối dưới ánh nến, tiếp thêm vài ngày thì đi công viên. Những mặt hàng xa xỉ bản giới hạn ấy à, mua mua mua. Son môi à? Ra bao nhiêu màu mới thì mua bấy nhiêu màu về. Còn hoa hồng à? Đỏ, xanh, trắng, chỉ cần cố ấy muốn thì một biển hoa cũng không thành vật đề, Cậu chủ nhìn đi, phụ nữ có khó dỗ không chứ?”
“Vậy vì sao Hứa Trúc Linh chỉ thích ăn với ăn thôi?”
“Cô ấy là một cô gái thích hưởng thụ, trừ ăn ra thì cô ấy còn thích những thứ tốt đẹp thú vị ngoài kia nữa, cho dù là vật sống hay vật vô tri cũng thế, hiểu không?”
Khương Anh Tùng nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhìn thấy ly nước trên bàn thì hỏi: “Cậu chủ, tôi có thể uống chút nước này không? Cậu uống chưa?”
“Chưa uống.”
Khương Anh Tùng bước lên, ừng ực ừng ực uống hết ly, sau đó Cố Thành Trung mới không nhanh không chậm mà nói một câu: “Phần còn dư từ tối hôm qua đấy.”
“Á…”
“Tôi phải làm gì để dỗ Hứa Trúc Linh đây?” Cố Thành Trung lại tiếp tục hỏi.
“Cái này à… bắt bệnh phải bắt đúng thuốc.”
“Ví dụ như?”
“Cô ấy thích ăn, không những phải để cô ấy được ăn thật thỏa mãn, còn phải xem cô ấy còn thích cái gì khác không, cô ấy thích cái thì cho cái đó chứ sao.”
“Thích cái gì thì cho cái đó à?”
Cố Thành Trung nghe vậy thì rơi vào suy tư, ánh sáng bỗng lóe lên trong đầu, đột nhiên anh nghĩ đến cái gì đó.
“Năm nay cho cậu nghỉ ngơi gấp đôi.”
Chưa được nửa giờ đã nhận được tin tức truyên về, tên nhóc kia bị đánh đến trọng thương, nhập viện rồi, không đến mức chết, chỉ là không thể nhảy nhót nữa trong vòng hai tháng sau thôi.
Khương Anh Tùng cũng phân phó một người đến nhà họ Tiêu, cảnh cáo vài câu, nghe nói bố của Tiêu Nam tức đến mức chạy tới bệnh viện, hung hăng đập thằng con nằm trên giường bệnh vài cái, chỉ cân Tiêu Nam còn dám chạy đến trêu chọc nhà họ Ngôn thì sẽ đánh gãy cái chân chó của anh ta.
Cố Thành Trung nghe vậy mới nguôi ngoai cơn tức giận trong lòng.
Khương Anh Tùng nói xong, thấy sắc mặt cậu chủ trông tốt hơn rồi, nhịn không được mà trêu một câu: “Cậu chủ, không nghĩ tới sức ghen của cậu lớn dữ vậy đó nha, trước đây sao tôi không phát hiện ra cậu chủ là một vua giấm chua nhỉ?”