Chương 1047
Đúng lúc này thì Phó Thanh Viên đột nhiên kêu một tiếng.
Cô sững người một lúc, sau đó nhìn lên.
Cách đó không xa thì Cố Thành Trung phong trần mệt mỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi, cho thấy anh đã chạy một đường đến đây.
Cô đột ngột đứng dậy, không hiểu vì lý do gì mà hoảng loạn một lúc.
Có lẽ vì không nhắn tin nói cho anh biết mà lại lén lút chạy ra ngoài, cho nên cô có chút chột dạ.
Cố Thành Trung nheo mắt lại, nhìn về phía anh với vẻ mặt bình tĩnh.
“Cái đó… anh đã làm xong việc của mình chưa? Chúng ta, chúng ta cũng đã chơi xong rồi, về nhà… chúng ta về nhà đi..” Cô không dám nhìn vào mắt anh, nói chuyện lắp bắp.
“Thanh Viên, cậu ở chỗ này ngoan ngoãn chờ anh.”
“Vâng!” Thanh Viên ngoan ngoãn gật đầu.
Anh không nói gì chỉ kéo Hứa Trúc Linh đi, công viên giải trí đông nghịt người, cuối cùng anh cũng đưa cô đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.
“Cố Thành Trung…”
Cô chưa kịp nói hết lời thì anh đã ép mạnh người cô lên cửa xe.
Cô cau mày đau đớn, còn chưa kịp kêu lên một tiếng, không ngờ anh lại nghiêng người đè lên người cô, môi mỏng chặn lại miệng cô.
Nụ hôn này mạnh mẽ độc đoán, không nói lý, công thành chiếm đất, không cho cô có chút cơ hội nào để hô hấp.
Cô còn chưa kịp trốn tránh thì đã cảm giác được đôi môi nóng rực của anh áp đến, cô muốn giãy dụa. Nhưng mà sức của người đàn ông quá lớn, cô không hề lay chuyển được chút nào.
“A..” Cô khó chịu, sự chống cự của cô ngày càng mạnh mẽ.
Vậy mà lại phớt lờ nó.
Cô không còn cách nào khác đành phải cắn mạnh một cái.
Trong phút chốc, trong miệng cô đã tanh nông mùi máu.
Anh bị đau, cử động của anh chậm lại rõ rệt trong giây lát.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng hít vào hai hơi không khí trong lành, muốn giải thích rõ ràng với anh.
Cô không báo cho anh quả thực là lỗi của cô, cô đã khiến anh lo lắng.
Nhưng mà cho tới bây giờ thì anh cũng không nói gì, chỉ hôn trừng phạt cô là có chuyện gì đây?
Hơn nữa, cô không báo anh sao?
Cô gọi điện cho anh rồi nhưng mà anh lại không nghe máy, điện thoại di động của anh được mở 24/24, cho dù là đang họp thì anh cũng sẽ không bỏ lỡ cuộc gọi của cô.
Nhưng lần này… cô gọi cho anh mấy lần nhưng mà anh đều không phản hồi.
Vì vậy cô đúng là có một chút tức giận nên đã không gửi bất kỳ tin nhắn văn bản nào.
Có cái gì mà không thể đàng hoàng nói chuyện chứ, nhất định phải hung hăng vô lý như vậy sao?
Cô nghĩ sau khi cả hai tách ra thì anh sẽ dần bình tĩnh lại, nhưng mà cô không ngờ anh chỉ dừng lại một chút, sau đó… lại thêm một nụ hôn dữ dội hơn.
Tiến quân thần tốc, cướp đoạt tất cả.
Trong miệng mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc.
Phải một lúc lâu sau thì anh mới chịu buông ra.
Đôi mắt anh sâu thẳm, sóng ngầm mãnh liệt đang hoành hành bên trong.
Anh lau khóe miệng, đầu ngón tay đỏ chót.
Mà Hứa Trúc Linh thì thở hổn hển, hai má đỏ bừng, ho sặc sụa vì thiếu dưỡng khí.
Anh mạnh mẽ cau mày lại, ngay lập tức đau lòng mà võ nhẹ vào lưng cô. Hứa Trúc Linh khó chịu và đẩy mạnh tay anh ra.