Chương 2492
Hai người xem phim xong, bên ngoài đã rơi một cơn mưa không nhỏ.
Cô không mang ô, lúc đang lo lắng phải làm sao, Garen lấy một cây dù từ trong ba lô ra, che trên đầu cô ấy.
“Tôi đưa em về kí túc xá nhé?”
“Không được đâu, lát nữa em còn phải đi làm thêm, ở gần đây thôi, lát nữa em đi theo các cửa hàng là được rồi.
Thời gian không còn sớm nữa, thầy vẫn cứ về sớm đi, ngày mai thầy có tiết sớm mà.”
Cô khéo léo từ chối.
Garen nghe vậy, mím môi, cuối cùng cũng không tiếp tục yêu cầu thêm gì.
Anh đợi xe ở ven đường, nói: “Hôm nay em xem phim, tâm trạng vẫn luôn không ổn, có tâm sự sao?”
“Không ạ.”
Ánh mắt cô hơi sáng lên.
“Học sinh không được lừa thầy cô, tôi có thể nhìn ra được. Là vì người đàn ông đã xuất hiện trước đó sao?”
“Nếu đã nhìn ra được, sao thây còn hỏi em?” Cô bất đác dĩ mà nói.
“Tôi rất tò mò đối với tất cả mọi thứ của em, cuối cùng tôi cũng biết trong lòng em tồn tại người thế nào, thì tôi mới có thể đánh bại anh ta, đúng không?”
Cậu ta nói với giọng ấm áp, bên ngoài có tiếng mưa rơi tí tách, bên tai có âm thanh ấm áp tình cảm của Garen.
Trái tim cô run lên.
Trong lòng cô có ai…
Không, không ai cả.
“Vị hôn phu của em… vẫn chưa trở về, anh ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gánh vác trách nhiệm cùng em.”
Cô cũng không phải là người tham sống, cũng không sợ có rắc rối, dù là xảy ra chuyện gì, chỉ cần hai người thương lượng cùng nhau, thì sẽ luôn vượt qua.
Ngay cả chết cô còn không sợ, cô có tự tin để đối phó với những biến cố.
Nhưng Phó Thiết Ảnh chưa chuẩn bị sẵn sàng, ngay cả dũng khí báo cho cô biết cũng không có.
Gô cảm thấy, đây vấn còn là đàn ông sao?
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để làm vợ Phó Thiết Ảnh.
Nhưng Phó Thiết Ảnh vẫn chưa biết sẻ chia với vợ chưa cưới của anh ta như thế nào.
Nếu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, vậy khi nào sẵn sàng thì nói chuyện khác sau.
“Em không quên được anh ta đúng không?”
“Thưa thầy… Thầy dạy Dinh dưỡng học, chứ không phải Tâm lý học. Tâm tình của con gái là thứ khó đoán nhất, không nên đoán lung tung đâu nhé.”
Cô trêu ghẹo nói.
“Thầy ơi, xe của thầy tới rồi.”
Cô ấy cười nói.
Garen nghe vậy, nở một nụ người khổ, hơi lúng túng đi qua.