*********************************
Mấy giây sau, Thương Úc nhìn ra manh mối, vòng qua vai Lê Tiếu đi vào phòng làm việc, ra hiệu cho Lạc Vũ và
Tông Duyệt chờ ngoài c3ửa.
Hai người thở phào như được ân xá, nhận lấy điện thoại Lê Tiếu đưa cho, xoay người chạy qua phòng giải khát.
1Khu nghỉ ngơi trong phòng làm việc, Lê Tiếu liếc bàn làm việc chất đầy hồ sơ, cau mày: “Anh vẫn chưa xong việc
sao?”
Anh 9ngồi xuống cạnh cô, tréo chân, gác khuỷu tay lên lưng ghế giãn gân cốt: “Sắp rồi”
Lê Tiếu nghiêng đầu liếc gương mặt anh “Nếu em không đến, tối nay anh định bận việc tiếp?”
Có những tưởng anh gặp vấn đề khó giải quyết nên mới một ngày một đê8m không về nhà, đến Diễn Hoàng cũng
chỉ vì muốn xác định lại, liệu có sự cố gì xảy ra mà cô không biết.
Nhưng Lê Tiếu thấy rõ Thương Úc rất mệt mỏi, đồng hồ sơ trên bàn là bằng chứng anh vẫn đang bận rộn.
Thương Úc dùng ngón tay cuốn lọn tóc bên tại Lê Tiếu, cong môi cười: “Không đầu, tối nay về nhà với em”
Lê Tiếu nheo mắt: “Ngay bây giờ?”
Có thể tôi qua anh thức trắng, quầng thâm nhàn nhạt trông rất chướng mắt.
Thương Úc nhìn Lê Tiếu, đặt khuỷu tay lên vai cô, kéo cô vào ngực mình: “Được, nghe theo em”
Lê Tiếu dựa trước ngực anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, không nhịn được hít vào một hơi.
Trước giờ cô rất thích mùi hương trên người Thương Úc, mát lạnh quyến rũ, lẫn vào mùi gỗ mun nhàn nhạt, là
hương vị khiến người ta mê mệt.
Nhưng lúc này Lê Tiếu ngửi thử, mơ hồ lại nhận ra mùi cỏ xanh.
Cứ như mùi của đồng có bao la có cơn gió thoảng qua rất thanh đạm.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng lướt qua đáy mắt rồi biến mất.
Hai mươi phút sau, Lê Tiếu và Thương Úc lên đường về biệt thự.
Không biết có phải ảo giác hay chăng, suốt đường đi anh không lên tiếng, thỉnh thoảng nhìn điện thoại như có tâm
sự.
Rất hiếm khi Lê Tiếu thấy Thương Úc không yên lòng như vậy. Cô không làm phiền, nghiêng đầu nhìn ra ngoài
cửa, cũng trầm ngâm.
Sao trên người anh lại có hương có?
Về biệt thự, Thương Úc vào phòng tắm trước, Lê Tiếu xuống phòng thí nghiệm, mở danh bạ gọi cho Hạ Sâm. “Em
dâu?” Không biết Hạ Sâm đang làm gì mà hơi thở gấp gáp.
Lê Tiếu cầm điện thoại mãi mới kín đáo nói: “Làm phiền anh rồi?”
“Ừ” Hạ Sâm bật cười, thở dài gọi A Dũng: “Thêm hai quả cân nữa”
À, hóa ra đang rèn luyện.
Lê Tiếu hơi lúng túng, cứ thấy dạo này mình hay nghĩ nhiều.
Đây là bệnh chung của phụ nữ mang thai sao?
Đầu bên kia, Hạ Sâm uống mấy ngụm nước uống thể thao, tặc lưỡi, trêu chọc: “Em dâu, vừa rồi em nghĩ gì thế?”
Lê Tiếu thản nhiên đổi đề tài: “Hai hôm nay Thiếu Diễn có tìm anh không?”
Hạ Sâm nheo mắt: “Em biết rồi à?”
Có bí mật thật?
Hạ Sâm liếm răng cấm, giọng nói lập tức thấp đi mấy độ: “Mấy đứa không cần để ý đến chuyện Hạ Kình, tự anh
nắm chắc”
“À, vậy em cúp đây.”
Hạ Sâm ngạc nhiên nhướng mày nhìn điện thoại ngắt kết nối.
Rảnh lắm sao?
Không lâu sau, Lê Tiếu thong thả về phòng ngủ chính.
Không phải cô thật sự muốn biết hai hôm nay Thương Úc làm gì, chỉ muốn hiểu anh bận đến vậy, liệu có gặp vấn
đề gì hay không.
Lê Tiếu tạm thời không nghĩ ra manh mối, cũng không muốn chuốc lấy phiền, trong phòng tắm vẫn vang tiếng
nước chảy rào rào, chi bằng chờ anh ra rồi hỏi trực tiếp.
Nghĩ như vậy, Lê Tiếu ngồi xuống mép giường, liếc sơ mi đen trên thành giường, nhặt lên như ma xui quỷ khiến,
lại đưa lên mũi ngửi.
Khéo sao cửa phòng tắm bật mở ngay lúc này, không khí ẩm ướt quẩn quanh.
Lê Tiếu vô thức ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Nửa gương mặt của cô còn vùi trong áo sơ mi của anh.
Phòng ngủ chính lặng yên hai giây, dường như thời gian đã ngưng đọng.
Thắt lưng Thương Úc quấn khăn tắm, ngực màu mật. Anh lau tóc đi về phía Lê Tiếu, đôi mắt rực lửa.
Lê Tiếu lẳng lặng thả áo sơ mi xuống thành giường lại, không có ý định giải thích, xoay người đá dép chui vào
chắn.
Cả ngày hôm nay chỉ gói gọn trong hai chữ, lúng túng.
Anh liếc sơ mi ở thành giường, nhếch môi cười khẽ, nghiêng người ngồi xuống mép giường, kéo chăn đang phủ
mặt Lê Tiếu ra: “Ngửi ra được gì rồi?”
Lê Tiếu gác tay lên trán, vẫn chưa trả lời, Thương Úc thấp giọng trêu chọc bên tai cô: “Thích mùi hương của anh
vậy sao?”
Không có chuyện đỏ mặt đầu, cùng lắm là lỗ tai nóng bừng.
Thời gian ngọt ngào luôn ngắn ngủi, Lê Tiếu và Thương Úc quấn quýt một lúc trong phòng ngủ chính rồi mới
xuống lầu ăn tối.
Thương Úc cũng tuân thủ cam kết, tối nay không rời đi.
Hôm sau, Lê Tiếu ngủ đến khi tự mình tỉnh giấc, mở mắt ra phát giác bên cạnh không có ai.
Cô móc điện thoại ở dưới gối theo thói quen, mười mấy tin nhắn chưa đọc lập tức hiện ra.
Lê Tiếu không nghĩ nhiều, chậm rãi bật WeChat, thấy mấy tin nhắn chúc mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật hai mươi
ba tuổi của cô.
Thương Úc đầu?
Lê Tiếu nhìn khung trò chuyện được ghim trên đầu, tin nhắn cuối cùng vẫn là hôm qua.
Cô chau mày, xuống giường chuẩn bị đi tìm anh.
Cô muốn cùng Thương Úc trải qua sinh nhật đầu tiên sau kết hôn.
Phòng khách dưới tầng, Lạc Vũ mặc vest kiểu nữ đi đến từ ngoài sảnh, còn ôm theo một hộp quà màu đen.
Lê Tiếu đang xuống cầu thang xoắn ốc, hai người đối diện nhau.
“Mợ, đây là trang phục của mợ”
Lê Tiếu nhìn quanh không thấy Thương Úc đầu, nhận hộp quà tháo ruy băng, đồng thời hỏi: “Anh ấy đâu?”
“Mợ đi thay đồ trước đã, lát nữa tôi đưa vợ đi tìm lão đại” Lê Tiếu đã có suy đoán, liếc Lạc Vũ rồi mở nắp hộp quà.
Bên trong là váy dài màu đỏ rượu, trên váy còn để một hộp bằng vải nhung lớn cỡ bàn tay.
Lê Tiếu cầm lên lắc thử, có vết xe đổ đồng hồ đeo tay, cô không dám đoán bừa, mở ra xem thử, là ghim cài áo màu
trắng.
Ừ, may mà cô không đoán bừa.
Chưa đến mười phút, Lê Tiếu thay váy dài, cài ghim lên, thong thả xuống tầng.
Váy dài ôm sát thân, chẳng những lộ dáng người mảnh khảnh mà còn cả vùng bụng nhô ra, trong dịu dàng đằm thắm hơn trước
Lên xe, Lê Tiếu nhìn Lạc Vũ: “Đi đâu?”
Lạc Vũ cười, cố ra vẻ thần bí: “Lát nữa mợ sẽ biết.”
Bốn mươi phút sau, Lê Tiểu nhìn bệnh viện tư nhân quốc tế Điễn Hoàng hiện dần trong mắt, lại cúi đầu nhìn váy dài tinh xào của
mình, nghiêng đầu liếc Lạc Vũ: “Đến rồi?”