Khách sạn InterContinental .
Khi Lâm Thanh Diện về đến nơi đã là đêm khuya, vẻ mặt anh lúc này đầy mệt mỏi, có thể hôn mê bất cứ lúc nào.
Chỉ là nghĩ tới Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc còn đang đợi mình trong khách sạn, giấc ngủ này ít nhất phải một ngày một đêm, nếu anh tìm một nơi để nghỉ ngơi sợ là Hứa Bích Hoài sẽ cực kỳ lo lắng, cho nên anh phải cố gắng quay về.
Anh bước đến cửa khách sạn, người phục vụ gác cửa thông qua chuyện lần trước mà biết Lâm Thanh Diện, thấy anh về là vội ra mở cửa, thái độ cung kính cúi chào.
Lâm Thanh Diện lúc này không có tâm trí để ý tới người khác, anh bước nhanh vào khách sạn rồi tới phòng riêng của mình.
Sau khi mở cửa, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài đang ôm Nặc Nặc ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt lo lắng, anh vừa đẩy cửa vào, cô đã lập tức đứng dậy, nhìn anh rồi sốt sắng hỏi: “Anh đi đâu làm gì vậy? Sao em gọi mãi cho anh mà không được?”
Lâm Thanh Diện bước tới trước mặt Hứa Bích Hoài nói: “Anh đi xử lý một số chuyện nên về hơi muộn, anh sẽ giải thích chuyện này với em sau.”
“Bây giờ anh rất mệt, có lẽ sẽ phải ngủ một giấc rất dài, khi anh ngủ em không cần lo lắng cho anh, nếu có vấn đề gì rắc rối em có thể tìm Giám đốc khách sạn, anh ta có thể giúp em giải quyết hầu hết các rắc rối.”
Hứa Bích Hoài nghe lời này của Lâm Thanh Diện xong thì gật đầu, cô nhìn ra được lúc này anh đang rất mệt mỏi, không phải lúc hỏi anh đã đi làm gì.
Hơn nữa chỉ cần Lâm Thanh Diện về mà không có chuyện gì xảy ra là cô cũng yên tâm rồi.
“Anh mau đi nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng cho mẹ con em, chúng em ở khách sạn cũng không có chuyện gì.” Hứa Bích Hoài đáp.
Lâm Thanh Diện gật đầu sau đó đi về phía phòng ngủ, ngã người ngủ thiếp đi.
Mặc dù trong trận chiến với Vân Tử Hoạ lần này, Lâm Thanh Diện không bị ép phải lấy hết át chủ bài ra như lần trước, nhưng vì sau khi trận đấu kết thúc, anh còn phải vội vàng về khách sạn nên đã tiêu hao quá nhiều sức lực, vì vậy giấc ngủ này dài những hai ngày.
Hai ngày sau, Lâm Thanh Diện tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, nhìn thấy Hứa Bích Hoài đang chơi đùa với Nặc Nặc bên cạnh mình, cô còn cười nói: “Nặc Nặc, sau này ngủ con đừng ngáy như ba con nhé, nếu không sẽ bị chán ghét đấy.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, anh nói: “Anh ngủ có ngáy ư? Sao anh nhớ mình không ngáy nhỉ.”
Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện tỉnh lại, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng: “Không ngáy mới lạ, tiếng ngáy của anh suýt nữa đã doạ đến Nặc Nặc rồi.”
Lâm Thanh Diện ngồi dậy, nhìn Nặc Nặc chăm chú: “Có lẽ là do ba quá mệt thôi.”
Nói xong anh đứng dậy đi rửa mặt, sau khi chỉnh đốn lại bản thân xong thì lại đến chỗ Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc.
Hứa Bích Hoài hỏi tối đó Lâm Thanh Diện đã làm gì, anh cũng không giấu giếm, nói rằng mình đã giải quyết được một kẻ xấu quỷ kế đa đoan, vì đánh nhau quyết liệt nên mới ngủ lâu như vậy.
Hứa Bích Hoài biết bây giờ Lâm Thanh Diện đã không còn là người thường cho nên không nghi ngờ gì đối với những lời anh nói, cô chỉ nói anh không sao là được rồi.
Khi Lâm Thanh Diện đang thư giãn cùng Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc thì anh nhận được điện thoại từ nhân viên công tác của Quan Lĩnh.
“Thiếu chủ, tối nay anh có hẹn với Tập đoàn Đằng Phi, địa điểm gặp mặt là khách sạn Continental Thành phố Y, chúng tôi đã sắp xếp người đưa anh đến đó, xin hỏi khi nào thiếu chủ có thời gian ạ?”
Nghe nhân viên công tác của Quan Lĩnh nói, Lâm Thanh Diện mới nhớ mình vẫn còn một rắc rối nho nhỏ cần xử lý.
Anh nói với nhân viên Quan Lĩnh rằng đến khi đó mình sẽ tới, họ chỉ cần cử người đến khách sạn Continental chờ anh là được.
Sau đó anh cũng nói chuyện này với Hứa Bích Hoài, anh nói rằng đây chỉ là một rắc rối nhỏ, không cần lo lắng, anh chỉ qua đó dạy cho Mã Thế Siêu đó một bài học mà thôi.
Hứa Bích Hoài cũng biết Lâm Thanh Diện có thể dễ dàng giải quyết chuyện này nên không lo lắng anh sẽ gặp vấn đề gì trong chuyện này, vì thế cũng không ngăn cản.
Về phần Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc, đương nhiên không tiện đưa họ đi cùng, cho nên Lâm Thanh Diện đã sắp xếp người trong khách sạn làm bữa tối bổ dưỡng cho hai mẹ con, sau đó mới rời khỏi khách sạn InterContinental, đến khách sạn Continental .
Khách sạn Continental là khách sạn sang trọng nổi tiếng ở Thành phố Y, nổi tiếng không phải vì đồ ăn ở đây ngon mà vì đây là nơi các ông chủ lớn từ nhiều ngành nghề khác nhau phải tới để bàn chuyện làm ơn.
Chỉ có đến nơi này bàn chuyện làm ăn mới thể hiện được độ “máu mặt” của mình, cho nên những xí nghiệp có thực lực một chút cần đi xã giao đều sẽ chọn khách sạn Continental .
Sau khi Lâm Thanh Diện đến khách sạn Continental, đầu tiên anh vào đại sảnh, vì nhìn thấy một số đồ cổ có giá trị trong sảnh nên anh bước tới đó xem.
Nhưng một lúc sau Lâm Thanh Diện phát hiện thật ra phần lớn đồ cổ ở đây là đồ giả, cùng lắm chỉ để trưng bày trang trí.
Tất nhiên ít người đến ăn ở đây hiểu về đồ cổ, mọi người cũng chẳng ai quan tâm.
Khi Lâm Thanh Diện đang chăm chú quan sát những món đồ cổ trong đại sảnh thì Mã Thế Siêu cũng đã đưa vài người đến khách sạn Continental.
Anh ta ăn mặc rất chỉnh tề, vì biết tối nay sẽ gặp người có thể khiến Tập đoàn Đằng Phi của họ phát triển thêm một bậc nên anh ta đã cố ý mua một bộ vest đắt tiền.
Còn mấy người bên cạnh anh ta là vệ sĩ anh ta mới tìm gần đây, chuyện của Lâm Thanh Diện lần trước khiến anh ta nhận ra chỉ dựa vào thân phận của mình vẫn có thể bị đánh, cho nên bây giờ ra ngoài hắn đều dẫn mấy vệ sĩ đi theo.
aAh ta vừa đi vào trong được vài bước thì chú ý thấy Lâm Thanh Diện đang xem đồ cổ trong đại sảnh.
“Chết tiệt, trước kia ông đây chờ ở cửa khách sạn InterContinental ba ngày cũng không chờ được hắn ta, không ngờ lại gặp tên ngốc ấy vào lúc này.”
Anh ta do dự một chút, thầm nghĩ mặc dù hôm nay là ngày gặp nhân vật lớn, nhưng bây giờ vẫn chưa tới giờ dùng bữa, chắc nhân vật lớn đó cũng chưa tới, hắn vẫn còn chút thời gian.
Mấu chốt là lần này bên cạnh anh ta còn có vài vệ sĩ cao to khoẻ mạnh, có thể nói là anh ta không hề sợ Lâm Thanh Diện, cho nên anh ta định cho Lâm Thanh Diện một bài học trước rồi đi gặp nhân vật lớn kia sau.
Anh ta nở nụ cười mỉa mai, sau đó lệnh cho mấy vệ sĩ của mình đi về phía Lâm Thanh Diện.
“Mẹ nó, nhóc con mày trốn kỹ đấy, ông đây chờ mày ba ngày, cuối cùng hôm nay cũng gặp được mày. Sao, mày không làm được nhân viên vệ sinh ở khách sạn InterContinental nên đến Continental làm à?” Mã Thế Siêu giễu cợt Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nghe thấy giọng Mã Thế Siêu thì quay người lại nhìn, sau khi nhìn thấy vẻ mặt gợi đòn của hắn, anh cũng hơi ngạc nhiên.
Anh còn đang định đi lên, không ngờ lại gặp Mã Thế Siêu ở đây.
“Sao, lại muốn ăn tát nữa à?”